Em Là Người Thứ Ba

Chương 19: Kẻ thứ ba




Bên này sau khi nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Phó Nhược Hằng khi bế Trình Ý rời đi, trong lòng của Lâm Tư Hạ dấy lên một loại cảm giác bất an không nói thành lời.

Bởi vì cô ta quá hiểu hắn, một cái chau mày thôi cũng đủ biết hắn ta nghĩ gì. Chắc chắn là con nhỏ Trình Ý kia đã giở trò gì đó với Phó Nhược Hằng. Cho nên thái độ của Phó Nhược Hằng đối với cô ta lại thay đổi như vậy.

“Nhược Hằng, anh đang suy nghĩ gì mà đờ người ra vậy?”

Sau khi Phó Nhược Hằng trở về, tâm trạng lại giống như đang trên mây, hắn cảm thấy con người của Trình Ý thật sự khiến cho người ta cảm thấy tức giận. Người phụ nữ này sinh ra giống như để giày vò hắn vậy.

Quay sang liền nhìn thấy Lâm Tư Hạ đang đứng trước mặt, sắc mặt có vẻ không tốt cho lắm. Từ lúc từ bệnh viện trở về hắn đã như vậy rồi, giống như thể đã bị ai câu mất hồn vậy.

Trong lòng Lâm Tư Hạ đương nhiên là chẳng mấy vui vẻ gì nhưng trước mặt Phó Nhược Hằng, cô ta lại không thể tỏ bất cứ thái độ chán ghét nào được.

Cho nên chỉ có thể giả vờ mỉm cười, điệu bộ giống như vô cùng thấu hiểu mà hỏi hắn: “Vợ anh không sao chứ?”

Phó Nhược Hằng thở dài, hai ngón tay bất giác đưa lên xoa xoa thái dương, giống như đang suy nghĩ gì đó.

“Không sao, cũng không thể chết được.”

“Vậy đêm nay anh có thể đến nhà em không? Hôm nay là kỷ niệm ngày chúng ta quen nhau đó. Em sẽ nấu những món anh thích ăn nhất.”

Hắn có chút do dự,“Hôm nay ư?”, trong lòng rối ren không biết phải làm sao. “Hôm nay e là không được. Anh phải đến đón cô ta xuất viện đến thăm ông nội.”

“Vậy sao?”

Lâm Tư Hạ đương nhiên khó chấp nhận chuyện bản thân phải nhường Phó Nhược Hằng cho Trình Ý. Cô ta đã làm đến bước này rồi chỉ mong Trình Ý từ bỏ vị trí đó để cô ta có thể leo lên. Vậy mà vì cớ gì năm lần bảy lượt cô ta lại phải chịu nhường Phó Nhược Hằng cho cô.

Cô ta chỉ cúi đầu ra về như thể không có chuyện gì nhưng sau đó lại lén lút đi đến bệnh viện tìm Trình Ý.

Cô ta phải cảnh cáo người phụ nữ đó. Khiến cho cô chủ động ly hôn với hắn.

Trình Ý đang nằm nghỉ trong phòng, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, cô còn tưởng là hắn tới, không ngờ người tới lại là người phụ nữ kia.

Cô ta đẩy xe lăn đi vào, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Trình Ý, trên gương mặt đã hiện ra một nụ cười thích thú, bởi vì hốc mắt cô vẫn còn đo đỏ, Lâm Tư Hạ nhìn ra được, rõ ràng là cô vừa mới khóc xong.

Đúng là một con ngốc mà.

“Trình Ý, sao mà cô lại thê thảm như vậy chứ?”

“Cô đến đây làm cái gì? Nơi này không hoan nghênh cô.”

Cô ta bĩu môi, giọng cô ta vẫn khinh khỉnh như vậy. Trình Ý nhíu mày, chỉ sợ là cô ta muốn giở trò gì đó, người đàn bà tàn phế này nhưng tâm địa lại vô cùng độc ác, vừa nãy còn nước mắt ngắn dài trên mặt, bây giờ miệng lại cười tươi như hoa.

“Tôi đến thăm cô, cô còn không biết ơn hay sao?”

Trình Ý nắm chặt bàn tay của mình lại, cố kìm nén lửa giận trong lòng, “Đừng tưởng tôi không biết cô muốn gì, nhìn thấy tôi đau khổ như vậy cô vui lắm đúng không?”

Lâm Tư Hạ chậm rãi đi đến trước mặt cô, nụ cười mỉa mai từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, cô ta hài lòng, giọng điệu châm chọc nhìn cô.

“Tôi không chỉ vui không đâu, tôi còn muốn cô phải đau khổ nữa kìa. Cô đừng nghĩ anh Nhược Hằng đối tốt với cô là vì yêu cô, anh ấy chỉ là sợ cô chết rồi không biết ăn nói như thế nào với ông nội thôi.”

Trình Ý nhếch môi cười chua xót, đắng chát không nói nên lời, cô biết chứ. Cô dù ngốc nghếch vẫn nhìn ra được giữa đâu là thương hại, đâu là tình yêu mà.

“Xem ra cô Lâm đây rất thích dùng lại đồ thừa của người khác.”

“Đồ thừa? Trình Ý, cô xem thử ở đây ai mới là đồ thừa? Cô nghĩ nếu như không vì ông nội, anh ấy sẽ chịu lấy cô sao? Anh ấy nói với tôi rồi, sớm thôi khi tôi mang thai đứa con của anh ấy, anh ấy sẽ ly hôn với cô rồi đường đường chính chính lấy tôi làm vợ.”

Những lời của Lâm Tư Hạ khiến trái tim cô đau như thể bị ai đó khoét tim, đau đớn đến không thở nổi.

Nếu như hắn yêu Lâm Tư Hạ như vậy, tại sao đêm qua lại làm vậy với cô, tại sao lại không chịu buông tha cho cô?

Khuôn miệng của Lâm Tư Hạ lúc này khẽ để lộ một nụ cười gian trá nhưng cô lại hoàn toàn không thấy được.

“Tôi không muốn liên quan gì đến chuyện của hai người. Nếu như cô thích anh ta, vậy thì có thể bảo anh ta ly hôn với tôi rồi cưới cô chứ đừng có lén lén lút lút giống như là con rùa rụt cổ như vậy.”

Hai người phụ nữ cùng thích một người đàn ông, nghe qua là đã biết chẳng phải là điều gì tốt đẹp rồi.

“Cô đừng có nói dối, sao anh Nhược Hằng lại không muốn ly hôn với cô kia chứ? Cô không muốn ly hôn nên tìm một lý do vớ vẩn như vậy sao?”

Thật nực cười! Ngay lúc này đây nhân tình của chồng đang ở trước mặt cô, buông lời cảnh cáo cô nhanh chóng ly hôn cho cô ta đường đường chính chính dọn vào.

“Tôi đã định ly hôn rồi. Nhưng bây giờ tôi lại suy nghĩ lại, tôi mà ly hôn, hình như là lợi cho cô quá. Tôi cứ không ly hôn, xem cô làm cách nào bước vào nhà họ Phó?”

Lâm Tư Hạ bị lời nói của Trình Ý chọc tức, bàn tay cuộn tròn siết chặt nổi cả gân tay, móng tay cấu cả da thịt, nghiến răng ken két buông lời đe dọa.

“Đừng hy vọng vô ích nữa, người anh ấy yêu chỉ có mình tôi, sao cô vẫn cứ trơ trẽn bám lấy anh ấy không buông vậy? Tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ không có liêm sỉ nào như cô. Cô nghĩ cô làm như vậy sẽ khiến anh ấy yêu cô sao? Ba năm trước anh ấy không tin cô, thì ba năm sau, anh ấy cũng sẽ không bao giờ để người phụ nữ thủ đoạn như cô trong lòng đâu.”