Ai hãy đến cho gã đàn ông này một cái tát đi.
Hắn cường bạo vợ mình, sau đó lại ở trước mặt cô tỏ vẻ quan tâm người yêu cũ. Khiến cô đau lòng, khiến cô tuyệt vọng mà ngất đi.
Trong cơn mơ đấy, Trình Ý quả thật không muốn tỉnh lại một chút nào. Trái tim cô tuyệt vọng nhớ đến khoảnh khắc người đàn ông cô yêu ôm người phụ nữ khác trong lòng. Bọn họ thân mật với nhau như thể bọn họ mới là vợ chồng thật sự còn cô chỉ là một kẻ thừa thãi mà thôi.
Cô luôn tự nhắc nhở bản thân mình, người đàn ông ấy không dành cho cô, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô rời khỏi nơi đó. Vậy người đàn ông kia sẽ quên đi sự tồn tại của cô sao?
Trái tim nhỏ bé của cô cũng biết đau kia mà.
Hắn lại nghĩ là cô giả vờ ngất xỉu để tranh thủ lòng thương xót của hắn. Cô lại chỉ muốn rời xa hắn, nhưng hắn sẽ buông tha cô sao?
Cô muốn quên, nhưng cô tỉnh rồi, lại giả vờ như không tỉnh. Cũng giống như trái tim cô đau rồi lại giả vờ như không đau.
Cô chỉ nghe thấy giọng nói trầm khàn của hắn cùng với bác sĩ vong qua cánh cửa nhỏ.
“Cô ta sao rồi?”
“Anh là chồng của cô ấy sao?”
Phó Nhược Hằng lưỡng lự một chút, hắn chưa từng thừa nhận chuyện này. Chưa bao giờ hắn xem cô là một người vợ, chỉ là một sự phiền phức không nên có, nhưng lúc nãy khi nhìn thấy cô ngã xuống, hắn đã không thể đứng yên được, nhanh chóng chạy đến ôm lấy cô.
Suốt cả quãng đường ôm lấy cô, trái tim hắn co thắt đầy lo lắng, giống như sợ cô thật sự sẽ xảy ra chuyện. Trong một phút nào đó, hắn sợ sẽ đánh mất cô, hắn không thể hiểu nổi trái tim mình.
“Đúng vậy, là tôi.”
“Anh làm chồng cái kiểu gì vậy hả? Sao anh lại thô bạo như vậy khiến chỗ đó của cô ấy bị rách ra rồi đây này.”
“Nghiêm trọng lắm sao?” Hắn cau mày lạnh nhạt hỏi.
“Đương nhiên là nghiêm trọng rồi. Nếu như tử cung bị tổn thương, rất có thể sau này sẽ rất khó có con.”
Hắn nghe mà như chết sững, những chuyện đó hắn không hề biết. Hắn cũng không nghĩ là nghiêm trọng như vậy, tuy hắn không muốn cô mang thai con của hắn, nhưng cũng không độc ác đến mức như thế này.
“Sinh hoạt vợ chồng dù cho có ham muốn đến mức nào cũng phải nhẹ nhàng, nhất là đối với lần đầu của người phụ nữ.”
Phó Nhược Hằng chỉ gật đầu thờ ơ sau đó quay trở lại phòng bệnh của cô. Hắn đứng đó nhìn cô không nói gì, trầm ngâm khiến người ta ngộp thở.
Tuy là hắn không thích cô nhưng nhìn thấy cô bất động trên giường bệnh, trong lòng hắn lại như bị một tảng đá đè nặng lên vai.
Chắc có lẽ là bởi vì hắn, cho nên cô mới phải nằm đây.
Lần đầu tiên hắn thật chậm rãi ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô có một khuôn mặt lương thiện như vậy nhưng trái tim tại sao lại trùng trùng mưu mô như vậy?
Hình như hắn biết cô đã tỉnh, lại không muốn nhìn thấy hắn. Hắn chỉ lạnh lùng ném lại một câu: “Trình Ý, tỉnh lại rồi thì đừng giả vờ nữa...”
Cô chậm rãi mở mắt, tuy nhiên lại không nhìn đến hắn. Cô hận hắn, lại càng hận chính bản thân mình lại yêu hắn.
“Cô cảm thấy như thế nào rồi?”
Còn như thế nào được nữa chứ?
Thân thể bị hắn giày vò đêm qua, sau đó lại ngâm mình trong bồn tắm khiến cho thân thể phát sốt.
Cô tự giày vò bản thân mình vì người đàn ông này như vậy, liệu có đáng hay không?
“Có muốn tôi giúp gì không?”
Hắn áy náy? Hay là cảm thấy hổ thẹn với tội lỗi của bản thân mình?
“Không phiền Phó tổng quan tâm.”
Nhìn thái độ lạnh nhạt của cô càng khiến cho người đàn ông kia thêm tức giận. Rõ ràng người nên tức giận bây giờ là hắn, hắn vì cô mà bỏ dở cả cuộc họp, vì cô mà gạt bỏ Lâm Tư Hạ sang một bên. Vậy mà bây giờ cô lại dùng thái độ lạnh nhạt này đối với hắn.
Hắn đúng là điên thật mà.
Trong một khoảnh khắc nào đó, hắn cũng muốn dịu dàng với cô.
“Cô dùng thái độ như vậy là có ý gì? Ghét bỏ tôi đến như thế sao?”
“Phó Nhược Hằng, coi như tôi cầu xin anh đó, trả tự do cho tôi đi, được không?”
Hắn có trả tự do cho cô hay không?
Hay lại ép bức cô làm chuyện đó?
Cô mím môi, hốc mắt có chút đỏ, trong lời nói có chút giống như cầu xin, cầu xin hắn thương xót cho cô. Bao nhiêu năm bên nhau như vậy, chẳng lẽ ngay cả một chút tình cảm cũng không có sao?
Hắn im lặng nhìn lấy cô như muốn nuốt chửng, ánh mắt này của Phó Nhược Hằng khiến cho cô có cảm giác vô cùng sợ hãi.
Cuối cùng hắn chỉ cười nhạt, lạnh lùng ném lại một câu: “Cô đừng mơ tưởng, cô nên biết vị trí của mình là an ổn làm mợ Phó cho tôi. Thời gian hợp đồng chưa hết, cô đừng hòng nghĩ cách thoát khỏi tôi.”