Em Là Người Thứ Ba

Chương 13: Cảnh báo h. (18+)




Khuôn mặt của Phó Nhược Hằng lạnh lùng cực độ, trong ánh mắt lan tràn dục vọng cực độ. Cùng với ba chữ như thể ra lệnh đó, hắn động thân mạnh một cái, liền mạnh mẽ tiến vào bên trong cô.

Nhưng điều khiến hắn không thể ngờ đến đó chính là sau khi bên dưới bị xuyên qua lại chảy ra một vệt máu đỏ. Thật không khó để một kẻ thông minh như hắn có thể nhận ra được đây là lần đầu tiên của cô.

Nhưng tại sao cô lại là lần đầu tiên chứ? Chẳng phải… chẳng phải ba năm trước, cô đã hạ thuốc hắn để có thể lên giường với hắn hay sao?

Trong đôi mắt u lãnh lộ ra vẻ quyến luyến, động tác có chút ngừng lại, hắn không thể hiểu nổi rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại như thế này.

Rốt cuộc năm đó đã có bí mật gì bị che giấu kia chứ? Rõ ràng tận mắt hắn đã chứng kiến tất cả.

Lúc đó hắn tỉnh lại vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Trình Ý đang lõa thể nằm bên cạnh hắn. Cô cũng ngơ ngác như hắn, lại còn giả vờ như người bị hại khiến hắn buồn nôn. Cảnh này vừa hay bị ông nội hắn và Lâm Tư Hạ bắt gặp, người yêu hắn cũng vì vậy mà bỏ đi.

Nhớ lại ly rượu đêm qua là cô đích thân đưa cho hắn uống.

Hắn liền căm phẫn hất mạnh cô xuống sàn, nhìn dưới giường không thấy vệt máu, hắn cứ nghĩ là do cô đã thất thân trước đó rồi.

Dù sao thì loại phụ nữ dâm đãng không tiếc thủ đoạn để bò lên giường hắn thì làm gì còn trinh để mà mất kia chứ?

Đúng là loại phụ nữ hạ tiện!

Hắn đã từng thề, cho dù có ép hắn phải lấy cô. Hắn cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ yêu người phụ nữ này. Hắn căm hận cô ta hủy hoại cả cuộc đời hắn.

Nhưng ngay giây phút này nhìn người con gái dưới thân thống khổ hét chói tai. Trong nháy mắt, đáy mắt hắn như có bão tố.

“Cô… là lần đầu sao?”

Sự va chạm thân thể khiến toàn thân Trình Ý sắp tan chảy thành nước, nước mắt tràn đầy ứa cả ra ngoài.

“Không… tôi không biết.”

“Trình Ý, tôi không thích người nói dối. Cô càng nói dối càng khiến tôi thêm căm ghét cô hơn mà thôi.”

Nhưng cô có tội tình gì kia chứ? Chuyện năm đó, cô cũng là người bị hại. Cô biết mình thích anh, nhưng cũng không đê tiện đến nỗi biết anh sắp kết hôn vẫn mặt dày dùng thủ đoạn đê tiện bò lên giường anh như vậy.

Nhưng cô là con chốt thí mạng của bọn họ. Khiến cho hắn hiểu lầm cô, hắn hận cô, hắn căm ghét cô, muốn cô cũng chịu trừng phạt vì hành động ngu ngốc đó.

“Phó Nhược Hằng, tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi… tôi không có… nhưng có lần nào anh tin không? Sao anh cứ muốn áp đặt người khác phải thừa nhận theo ý anh vậy?”

Trước lời nói bất cần của Trình Ý, hắn liền tức giận, không quan tâm đến cảm giác của cô liền cứ thế hung hăng ra vào điên cuồng.

“Nếu như hôm nay cô có bị tôi chơi chết cũng là bởi vì cái miệng này của cô hại đấy.”

Phó Nhược Hằng tự nhủ, hắn đây không phải là yêu thương cô gì cả mà hắn là đang trả thù, hắn muốn cô vùng vẫy bám víu lấy hắn.

Trình Ý thật sự không thở nổi khi đầu lưỡi của hắn ngang ngược xâm chiếm trong khoang miệng cô, không ngừng khuấy động như muốn rút đi hơi thở của cô.

“A… hức… aa…” Bên dưới Trình Ý đau đớn không chịu nổi vì sự ra vào của hắn, đau đớn khiến toàn thân cô không còn chút sức lực kêu khóc.

Cô không giãy giụa, không khóc nữa, bởi vì dù có van xin người đàn ông máu lạnh này cũng vô dụng thôi.

Nước mắt cô cứ thế rơi xuống, mặc kệ cho hắn phát tiết trong người cô.

Trái tim cô lạnh lẽo, thân thể vẫn đục. Cô chẳng còn gì cả, cô đã yêu người đàn ông này đến chẳng còn gì cả.

Chỉ mong sao ngày mai khi tỉnh lại tất cả chỉ là một cơn ác mộng…