Em Là Người Thứ Ba

Chương 12: Là cô nợ hắn.




“Để tôi nhắc cho cô nhớ, tất cả những thứ này là nhà họ Trình nợ tôi, là Trình Ý cô nợ tôi. Nếu như cô không ngoan ngoãn phục tùng, ngày mai chỉ cần một cái phẩy tay của tôi thôi, nhà họ Trình sẽ tán gia bại sản. Đến lúc đó cô đừng có mà hối hận.” Hắn lạnh giọng cảnh cáo cô.

Lời nói tàn nhẫn của hắn lúc này khiến Trình Ý đau đớn đến tận tâm can.

Giọng nói cô nghẹn ngào, thân thể cô co rút, lẫn trong màn đêm là tiếng thở khó nhọc có chút khiến cho người ta cảm thấy thương xót.

“Ba năm tôi bán mình cho nhà họ Phó vẫn chưa đủ hay sao?”

“Như thế nào là đủ? Cả đứa em kia lẫn người mẹ bệnh tật của cô nữa. Chắc cô cũng không nỡ nhẫn tâm hại chết bọn họ đâu nhỉ?”

“Phó Nhược Hằng, anh đúng là đồ khốn nạn! Đồ máu lạnh! Tôi hận anh.”

Cô còn định vươn tay đánh tiếp mấy cái vào mặt hắn nhưng còn chưa kịp làm liền bị hắn khống chế tóm lấy, “Cô dám mắng tôi là khốn nạn sao?”, sau đó liền dùng cà vạt cột ngược tay cô trói lên thành giường.

Trong đáy mắt cô toàn là hoảng loạn, “Anh làm gì vậy?”

Phó Nhược Hằng giống như phát điên mà hôn lên cổ cô, còn s.ờ s.o.ạ.ng khắp người, dùng chân kẹp chặt cô dưới thân không cho vùng vẫy.

“Lần này cô có cầu xin thế nào tôi cũng không tha cho cô đâu.”

“Phó Nhược Hằng, tôi đã làm gì sai với anh? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy chứ? Anh muốn ly hôn thì chúng ta ly hôn, anh và Lâm Tư Hạ có thể đường đường chính chính ở bên cạnh nhau.”

“Trình Ý... Nếu như cô còn dám nhắc đến Tư Hạ trước mặt tôi, vậy thì đừng có trách tại sao tôi độc ác.”

Trình Ý giãy giụa trong vô vọng kêu lên nhưng nào có ai dám bước tới cứu cô chứ?

“Phó Nhược Hằng, đừng!”

Giọng nói của cô run rẩy yếu ớt, trông rất đáng thương. Nhưng trước lời van xin của cô, chỉ là một giọng nói lạnh lẽo như băng của Phó Nhược Hằng.

“Cô nói muốn trả nợ cho Phó gia, vậy thì dùng thân thể cô trả nợ đi. Một khi cô vẫn còn là vợ của tôi, ngày ấy cô đừng nghĩ đến hai chữ tự do.”

Bàn tay to lớn của hắn không kiên nhẫn tìm đến bầu n.g.ự.c trắng nõn của cô, chà đạp không chút thương tiếc.

Trình Ý không thể phản kháng, nước mắt đã nhòe cả khuôn mặt.

Cô biết đêm nay cô chẳng thể trốn thoát khỏi người chồng máu lạnh này được rồi. Chỉ có thể không chút lòng tự trọng, hạ giọng mà cầu xin hắn tha cho: “Tôi xin anh… tôi không thể… Hức… Tại sao anh lại làm chuyện này với tôi?”

Thấy cô không phản kháng nữa, trong đôi mắt ngập nước có chút uất ức nhưng không chịu khuất phục, bên môi Phó Nhược Hằng lướt qua tia cười lạnh. Hắn nhìn chằm chằm lấy Trình Ý, lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kia.

Có lẽ trước đây hắn luôn khinh rẻ, miệt thị vì thủ đoạn hạ tiện của cô nhưng ngay phút giây nhìn thấy thân thể xinh đẹp của cô. Vẻ dịu dàng, kinh diễm dưới thân hắn quả thực khiến người ta muốn âu yếm. Hắn đã biết lý do tại sao năm đó Trình Ý có thể leo lên giường hắn rồi.

Với một thân thể quyến rũ mê người như vậy thì không một người đàn ông nào có thể kiềm chế được bản tính của loại động vật yêu thích cái đẹp được. Nhưng hắn lại dối lòng, buông lời miệt thị cô lần nữa.

“Cô nên cảm thấy biết ơn vì tôi đã hạ lòng tự tôn để làm chuyện này với cô đi.”

Tiếng hắn thô đục, quyến luyến nhẹ nhàng mà cuồng bạo gặm nhấm n.g.ự.c cô, khắp xung quanh đều là dấu răng của hắn, đôi mắt lại càng trở nên u tối.

Ánh mắt nhuốm màu d.ụ.c v.ọ.n.g và lửa giận đang bùng cháy, “Trông cô kìa, thật là d.â.m đ.ã.n.g, muốn tôi lắm rồi có đúng không?”

Thân thể cô vặn vẹo liên tục hoàn toàn kích thích bản tính xâm chiếm cuồng dã của người đàn ông kia. Vật nóng bỏng cũng dần sưng cứng giữa hai chân cô, mỗi lúc một chà xát lên da thịt cô.

Hơi thở thô tục của người đàn ông quẩn quanh trong không khí. Bàn tay hắn bắt lấy ngực Trình Ý, động tác càng lúc càng mãnh liệt.

Cả người cô đau đớn nhưng cũng không bằng cảm giác bị người đàn ông mình yêu chà đạp ngay dưới thân. Cô đã từng mơ về đêm đầu tiên của hai người rất nhiều lần, anh ôm lấy cô, dịu dàng nồng ấm và đầy mật ngọt. Hoàn toàn trái ngược với khoảnh khắc tàn bạo ngay lúc này.

Cũng không bằng trái tim cô đau đớn khi tất cả mộng tưởng vỡ vụn.

Cô khuất phục cắn môi. Bởi vì sự rối loạn trong lòng mà sinh ra khiếp sợ, cô tuyệt vọng khóc nấc lên từng hồi, lại thêm nỗi nhục nhã khiến hai má cô phiếm hồng chỉ mong người đàn ông kia có thể nghe thấy, thương tình mà tha cho cô nhưng tất cả đều vô vọng.

“Vậy nên chuyện cô cần làm bây giờ không phải là dạng chân ra cầu xin tôi đâm vào bên trong cô hay sao?”