“Tôi là một người câm. Em có ghét tôi không?”
Sau khi Phó Nhược Hằng viết vào trong tay cô câu nói đó.
“Sao tôi phải ghét anh chứ? Tôi cũng là một người mù kia mà.”
Một người câm, một người mù. Hình như đều là những kẻ đáng thương bị xã hội chối bỏ.
Đột nhiên trong lòng cô có chút thương xót. Mặc dù cô cũng chẳng khá hơn người đàn ông kia. Nhưng có lẽ cô hiểu nỗi đau không thể nói thành lời của anh.
“Vậy… để tôi đưa em về nhà được không?”
“Được.”
Đoạn đường trở về nhà Trình Ý rất gần, nhưng Phó Nhược Hằng lại cố ý giở trò đi đường vòng, tìm cách câu thêm thời gian để được ở cạnh cô.
Theo như thói quen cô quàng tay qua cổ anh. Phó Nhược Hằng cõng cô trên vai, đi lâu như vậy cũng không thấy mệt chút nào mà ngược lại. Hạnh phúc đến mức miệng cười mà trong lòng cũng cười, trong lòng hạnh phúc giống như nhận được một món quà.
“Còn xa không vậy anh?”
Sau đó cô lại tự trả lời, “À, tôi quên mất, anh không trả lời được.”
Phó Nhược Hằng cảm thấy nếu cứ tiếp tục đi đường vòng thì cô sẽ phát hiện ra mất.
Cho nên sau đi cõng cô đi năm vòng quanh chung cư anh liền cõng cô lên nhà.
Tay thì cầm đồ, tay thì cõng cô, mặc kệ mọi người đều xì xầm bàn tán về họ. Đối với anh mà nói, bây giờ chỉ cần được ở bên cạnh cô, cho dù phải trả một cái giá đắt cỡ nào anh cũng không tiếc.
Đến trước cửa nhà cô, Phó Nhược Hằng liền nuối tiếc đặt cô xuống.
“Đến nhà em rồi.”
Trình Ý gật gật đầu, “Cảm ơn anh.”
“Anh có thể về được rồi.”
“Em lại muốn đuổi tôi đi sao?”
Trình Ý có chút khựng lại, “Không phải, chỉ là tôi sống một mình, làm mẹ đơn thân, đàn ông vào nhà không tiện lắm.”
Phó Nhược Hằng mỉm cười nhìn cô thâm tình, tuy trong lòng không cam tâm nhưng vẫn lấy điện thoại ra phát âm thanh, “Tôi biết rồi. Em vào nhà đi. Nhìn em vào nhà, tôi sẽ đi.”
Nói vậy nhưng anh chỉ giả vờ đi chứ không có đi mà đứng ở ngay bên cạnh âm thầm quan sát cô.
Trình Ý móc chìa khóa nhà ra không may lại làm rớt, cô lại cúi xuống mò mẫm. Phó Nhược Hằng trong lòng đau đớn như bị ai đó xẻo thịt.
Anh không nhịn được liền cúi xuống nhặt chìa khóa lên bỏ vào trong lòng bàn tay cô.
“Của em.”
Trình Ý cầm lấy chìa khóa, vẫn không biết gì mà cảm ơn anh, cô lấy chìa khóa mở cửa đi vào bên trong rồi nửa chừng lại bất ngờ quay sang hỏi anh.
“Anh… có muốn vào nhà uống cốc cà phê hay không?”
“Em có biết mời đàn ông vào nhà là có ý nghĩa gì không?”
Trình Ý đứng đó ngây ngốc không hiểu. Phó Nhược Hằng cảm thấy mình bộc bạch quá lộ liễu rồi, lại nắm lấy cánh cửa khẽ đi theo cô vào trong.
Khóe môi nở ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Hôm nay là chủ động mời anh vào, đời này muốn thoát khỏi anh, em đừng có mơ đi.
“Em không sợ tôi là người xấu sao?”
“Nếu như anh là người xấu sẽ không bắt cướp cho tôi, sẽ không cõng tôi về nhà.”
Khóe môi Phó Nhược Hằng khẽ nở ra một nụ cười chua xót, không biết nên vui hay nên buồn. Anh trong mắt cô hiện tại là người tốt. Nhưng nếu như cô biết được người đang ở trước mặt cô là anh thì liệu cô có còn dám nói như vậy không?
Trình Ý định đứng lên đi nấu ăn liền bị Phó Nhược Hằng cản lại đẩy cô xuống ghế. Không ngờ lại vấp phải cạnh sô pha khiến cả ngã về phía trước. Trong khoảnh khắc đó, chỉ suýt chút nữa thôi là môi hai người đã chạm nhau rồi.
Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt anh rơi vào trong đôi mắt trống rỗng của cô.
Dẫu biết rằng cô không hề nhìn thấy được anh. Nhưng trong đôi mắt trong sáng ấy hiện lên hình ảnh của anh, rõ ràng không cách gì phai mờ được. Giống hệt như bốn năm về trước, khi cô yêu anh, trong mắt đều toàn là anh.
Chỉ tiếc lúc đó anh là một kẻ đui mù không nhận ra được tình cảm của cô. Để cô đau khổ nhiều năm như vậy.
Kết quả hôm nay anh lại là người đau khổ hơn cả cô bội phần.
Khoảng cách gần gũi giữa hai người cộng với mùi hương hoa tỏa ra từ người cô khiến trái tim anh không thể kìm được mà không ngừng đập mạnh và nhanh. Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, nơi hai hơi thở hòa quyện khiến cho Phó Nhược Hằng cảm thấy ngây dại.
Anh không nhịn được đưa tay chạm lên khuôn mặt trắng mềm như đậu hũ non của cô. Ánh mắt anh vẫn luôn dán vào cô, một ánh mắt thâm tình.
Lúc này đây anh chỉ muốn đặt lên trên đôi môi đỏ mọng của cô một nụ hôn ngọt ngào cho thỏa nỗi nhung nhớ bấy nhiêu lâu nay.
Nếu như biết trước có một ngày anh sẽ yêu nhiều như vậy, anh nhất định sẽ không bỏ lỡ em nhiều năm như vậy. Để cho hai chúng ta có được kết thúc viên mãn nhất.
Giữa biển người mênh mông, anh bỏ lỡ em. Sau đó lại đi tìm em, tìm không được em, anh cũng không dám từ bỏ. Chỉ sợ khi em lần nữa quay đầu nhìn về phía anh lại không thể tìm thấy anh đang đứng đó tìm em.
Cũng may lúc này anh đã giữ lại được một chút lý trí cuối cùng mà không làm điều ngốc nghếch ấy. Nếu không, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không thể tiếp cận được cô mất.