Em Là Người Thứ Ba

Chương 100: Cứ thế mà chạm mặt rồi.




Câu nói của bà cô khiến hắn đột nhiên thức tỉnh. Có lẽ người ngoài cuộc luôn minh bạch hơn người trong cuộc. Phó Nhược Hằng như hiểu ra điều gì đó vội vàng chạy theo Trình Ý.

Anh có thể bỏ lỡ cô một lần vì hiểu lầm cô.

Bỏ lỡ cô lần thứ hai là vì giận cô, không nhận ra được tình cảm của bản thân mình.

Nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba, bởi vì anh không đánh mất cô thêm một lần nào nữa.

Sai lầm không thể tha thứ là không thể sửa chữa. Cô không tha thứ cho anh thì không cần tha thứ cho anh cũng được nhưng đổi lại lần này sẽ là anh theo đuổi lại cô. Đối tốt với cô không cần lời hồi đáp giống như cô đã từng đối với anh trước đây.

Sau khi mua thức ăn xong, Trình Ý liền trở về nhà. Bất ngờ lúc này trên đường có hai gã thanh niên để ý đến Trình Ý, hắn đang nhắm đến chiếc túi trên tay cô, sau đó liền âm thầm đi theo Trình Ý. Bất ngờ giật lấy túi xách của cô rồi bỏ chạy.

Trình Ý sau cú giật mạnh thì đã bị ngã xuống đất.

Phó Nhược Hằng lúc này cũng vừa hay đuổi đến kịp nhìn thấy hai tên kia chạy về hướng của mình. Mặc kệ hình tượng của bản thân là tổng tài, mặc kệ rằng anh đang mặc vest vẫn lao đến chặn bọn chúng lại.

Hai tên cướp thấy anh chen vào liền bắt đầu đánh tới tấp. Bọn chúng có hai người nên dồn sức đánh hội đồng anh. Đòn nào đòn nấy đều chí mạng.

Cũng may lúc trước Phó Nhược Hằng có rèn luyện thân thể cho nên liền dùng vài ba quyền đã hạ được bọn chúng.

Bọn chúng thấy Phó Nhược Hằng cũng không phải là loại người dễ đối phó liền nhanh chóng rút dao ra lao về phía anh. Phó Nhược Hằng bị bọn chúng vung dao đâm về phía trước, cũng may anh tránh được nhưng cánh tay đã bị dao quẹt qua đến chảy máu.

Cũng may lúc này vệ sĩ kịp thời chạy đến, chỉ vài ba đường quyền đã hạ được bọn chúng. Thuộc hạ đem hai tên cướp đến trước mặt anh nhận tội.

“Phó tổng, ngài không làm sao chứ?”

“Tôi không sao. Các cậu đem bọn chúng giao cho cảnh sát đi.”

Nhìn vết thương của anh không ngừng chảy máu khiến bọn họ không yên tâm một chút nào.

“Nhưng còn vết thương thì sao?”

“Tôi tự biết cách chăm sóc cho bản thân.”

Vệ sĩ gật đầu, cưỡng chế hai tên cướp đi đến đồn cảnh sát còn Phó Nhược Hằng thì cầm túi đi đến tìm cô.

Nhìn thấy cô bị ngã dưới đất, anh liền sốt sắng chạy đến đỡ lấy cô. Lúc nãy bọn chúng kéo mạnh quá làm Trình Ý ngã mạnh xuống dưới đất bây giờ đã không thể đứng lên được.

Phó Nhược Hằng đi đến trước mặt cô, đem chiếc túi đặt vào trong tay cô. Trình Ý bị hành động này của anh làm cho giật mình, bất giác lùi lại phía sau. Phó Nhược Hằng nhìn thấy phản ứng dè dặt lúc này của cô liền cầm lấy cánh tay cô, sau đó viết nguệch ngoạc vào mấy chữ.

“Tôi chỉ là muốn đưa túi cho cô tôi. Cô đừng sợ, bọn chúng đã bị bắt rồi.”

Trình Ý lúc này mới cúi đầu cảm ơn.

“Cảm ơn anh.”

“Anh có bị thương ở đâu không?”

Phó Nhược Hằng nhìn đến vết thương trên cánh tay mình. Thật may là cô không nhìn thấy được, nếu không cô chắc chắn sẽ rất lo lắng cho anh.

Anh nén đau, chỉ tùy tiện lấy một miếng vải băng vết thương qua loa mà thôi. Đối với anh lúc này, chẳng có gì quan trọng hơn cô cả.

Anh lại ghi vào trong tay cô, “Không có gì. Cô có bị thương ở chỗ nào không?”

“Chân tôi hình như bị trật rồi.”

Anh không do dự lại viết, “Vậy để tôi cõng cô về nhà.”

Trình Ý vội vàng xua tay, “Không được. Tôi không quen biết anh, tôi không dám.”

“Có gì đâu. Cô không tiện lại còn bị thương, để cô một mình về nhà tôi không yên tâm. Đừng từ chối lòng tốt của tôi.”

Trình Ý cảm thấy không thể từ chối được, chỉ cảm thấy rất ái ngại. Cô không biết người đàn ông trước mặt là ai, chỉ có một loại cảm giác quen thuộc không thể tả.”

“Tôi có thể tự đi được mà. Thật đó.”

Trình Ý nhịn đau định đứng lên đi thử nhưng lại bất ngờ khiến cho cơn đau ở cổ chân đau hơn, cô ngã về phía sau, bất ngờ được Phó Nhược Hằng ôm lấy eo, kéo cô ngã vào lòng.

Một cảm giác rất quen thuộc tràn vào trong mũi của cô. Hình như cô đã từng gặp người đàn ông này ở đâu rồi thì phải.

Trình Ý cảnh giác đẩy anh ra, sau đó liền bối rối nói, “Xin lỗi đã làm phiền anh rồi.”

“Em không muốn cõng vậy thì đừng trách tôi bế em luôn đấy nhé.”

Anh nắm lấy tay cô, đẩy cô lên vai mình. Trình Ý bị thương, hai chân cũng không thể đi được nữa. Không còn cách nào khác chỉ có thể để cho anh cõng về nhà.

Cô nhìn vào bóng tối trước mặt nhưng vẫn có thể cảm nhận được tấm lưng rộng lớn của người đàn ông trước mặt.

Con đường rất ngắn nhưng Phó Nhược Hằng không nỡ. Bao lâu rồi anh mới được gần gũi với cô như thế này?

Cô ở trên vai anh, ôm lấy anh, hương thơm hoa nhài thoang thoảng từ người cô bay ra khiến trái tim anh khẽ lay động.

“Sao anh lại không nói chuyện thế?”

“Tôi là một người câm.”