Trong phòng họp, một vài cổ đông nhân lúc Giản Tuyết Ngưng đã ra ngoài mà trao đổi với Giản Bảo Đăng.
“Cậu Đăng à, cậu mau nhờ Minh tổng giúp chúng tôi đi. Nếu không sẽ có chuyện mất.//”
“Rốt cuộc thì cô ta đã làm gì các vị?”
Một vị cổ đông đại diện lên tiếng, trùng hợp thay là vị đây chính là người đã bị Giản Tuyết Ngưng dạy cho một bài học tại cuộc họp bổ nhiệm vài tháng trước …
“Cô ta … không biết làm cách nào mà có được tư liệu mua bán cổ phiếu của chúng tôi. Cộng thêm việc hợp tác với Minh tổng nên lại càng bất lợi, một khi công khai tư liệu đó chúng tôi đều sẽ bị điều tra hết.”
Giản Bảo Đăng không tin được là Giản Tuyết Ngưng có thể lật lại những tư liệu mà anh và ba của mình đã xử lý. Trên đường đến phòng ăn của công ty, nhiều nhân viên trông thấy nữ thần liền không khỏi phấn khích mà bàn tán xôn xao …
“Đẹp quá đi mất.//”
“Đúng rồi đó. Bạn gái của Vương Diệc Thần, làm sao là người tầm thường được?”
Giản Tuyết Ngưng bình thản ăn sáng cùng Giản Trữ Luân thì anh tò mò hỏi thăm …
“Em làm cách nào mà khiến họ tụ tập cả hôm nay thế?”
“Không làm gì cả. Chỉ gửi một tin nhắn thôi, có thể họ có tật giật mình nên mới khẩn trương như vậy.”
Trong lúc đang ăn thì thư ký riêng của Giản Trữ Luân đưa Dịch Trọng Khiêm đến …
“Hai người…?!”
“Anh đến rồi à? Cùng ăn chung đi.”
Giản Tuyết Ngưng mời Dịch Trọng Khiêm ăn sáng chung nhưng anh nhẹ nhàng từ chối …
“Trước khi đến đây thì anh đã ăn với Hân Hân rồi. Mà sao giờ này hai người mới ăn sáng thế?”
“Ăn để có sức chấn chỉnh gia quy.”
Dịch Trọng Khiêm khó hiểu còn Giản Trữ Luân lại bật cười …
“Không có gì đâu. Chỉ là chuyện nội bộ thôi, đừng lấy làm lạ.//”
“À.”
Màn hình điện thoại của Giản Tuyết Ngưng reo lên với tên hiển thị là Vương Diệc Thần, hai người đàn ông nhìn thấy liền hiểu chuyện mà rời đi …
“Anh và cậu ấy đi trước đây, lát anh sẽ quay lại.”
“Ồ.”
Giản Tuyết Ngưng điềm đạm bấm máy và cùng trò chuyện với người thương, mặt khác Giản Trữ Luân và Dịch Trọng Khiêm vào phòng làm việc riêng …
“Đây là bản kế hoạch dự án đầy đủ, anh xem qua thử.”
“Bản này chỉ một mình cậu lên kế hoạch thôi à?”
Dịch Trọng Khiêm gật đầu xác nhận rồi hồi hộp chờ Giản Trữ Luân xem qua …
“Thả lỏng đi, tôi không có gắt gao lắm đâu. Dù gì tương lai cậu cũng sẽ là em rể của tôi, nếu tôi làm khó cậu thì Hân Hân sẽ không bỏ qua cho tôi rồi.”
Dịch Trọng Khiêm thầm cười vì lời nói đùa từ Giản Trữ Luân …
“Bản kế hoạch rất chi tiết, mong là chúng ta sẽ hợp tác thành công.”
“Cảm ơn anh.”
Đã đến giờ hẹn nên Giản Tuyết Ngưng kết thúc cuộc gọi với Vương Diệc Thần, và thấy hai người đàn ông kia quay lại …
“Bàn việc xong rồi à?”
“Xong rồi, cảm ơn em nhiều nhé. Tiểu Ngưng.//”
Dịch Trọng Khiêm không biết lấy gì đền đáp ơn này của Giản Tuyết Ngưng …
“Đều là bạn bè cả, nếu giúp được thì em sẽ giúp thôi.”
Sau đó, thư ký riêng của Giản Trữ Luân tiễn Dịch Trọng Khiêm ra về còn hai anh em thì trở lại phòng họp nhưng cô đã sớm nhận ra không khí có phần thay đổi …
“Thời gian đã hết rồi, có lời gì cứ nói.”
“Tiểu thư. Chuyện đã đến nước này, chúng tôi cũng không giấu. Nay Minh tổng – con trai của chủ tịch đã trở về, theo tôi được biết ban đầu chủ tịch đã hứa sẽ trao lại ghế này cho ngài ấy. Vậy bây giờ chúng tôi theo ngài ấy đâu hẳn là sai, cô thấy đúng không?”
Giản Tuyết Ngưng nhoẻn cười trước sự huênh hoang của vị cổ đông vừa lên tiếng …
“Các vị thú vị đấy, đúng cho câu gió chiều nào thổi chiều đó. Xem ra bài học lần trước chưa đủ để các vị học hỏi nhỉ?”
Giản Tuyết Ngưng ra hiệu nhờ thư ký phát cho một vài người mẫu giấy có dòng chữ đơn xin từ chức rất đậm, song song đó Chú Nguyên dưới sảnh chờ đợi một nhân vật theo lệnh của Giản Tuyết Ngưng và người đó cũng chính là thanh tra cấp cao Aiden cùng hai người hộ tá …
“Thanh tra Aiden đúng không? Tôi là trợ lý Nguyên, được tiểu thư bảo chờ.”
“Vâng.”
Các cổ đông đọc được thông tin mẫu đơn liền đồng loạt bất ngờ …
“Tiểu thư, cô thế này …?!”
“Tôi đã cho các vị thời gian suy nghĩ nhưng không ai muốn chịu thiệt, nếu vậy trước khi các vị được mời đến đồn cảnh sát làm việc, hãy chấm dứt với Giản thị đã. Đừng để ảnh hưởng danh tiếng của tập đoàn vì những vết nhơ như này…”
Giản Bảo Đăng không ngờ bước đi này của Giản Tuyết Ngưng, đúng lúc chú Nguyên đã dẫn thanh tra Aiden đến phòng …
“Tiểu thư, thanh tra Aiden đến rồi.”
“Thanh tra.?”
Các cổ đông thêm phần hoảng hốt trước hai chữ thanh tra kia …
“Chính là thanh tra. Tôi cũng đã cho các vị cơ hội rồi mà không ai biết nắm bắt, vậy tranh thủ lúc này tôi nên thanh lọc một vài thành phần cho tập đoàn thôi.”
“Chuyện này …?!”
Một vài cô đông nhìn sang hướng Giản Bảo Đăng nhưng anh thì có thể làm gì và điều đó đã được Giản Tuyết Ngưng chú ý …
“Được rồi. Đừng tốn thời gian nữa, các vị mau ký giấy rồi theo thanh tra về làm việc. Con người thanh tra không thích chờ đợi một ai đâu, tôi nhắc nhở trước.”
“Tiểu thư. Cô không thể làm vậy, dù gì chúng tôi cũng là những người góp phần thành lập nên tập đoàn … nếu không được sự đồng ý từ chủ tịch thì cô không được bắt chúng tôi từ chức.”
Giản Tuyết Ngưng vốn muốn giải quyết nhanh gọn lẹ vậy mà các vị cổ đông cứ kéo dài thời gian …
“Wow, anh đây là đang lấy ông cố ra đe dọa tôi à?”
Giản Tuyết Ngưng lấy điện thoại bấm vào đoạn hội thoại từ ông cố từng gửi đến …
“[Mọi chuyện trong công ty ta toàn quyền giao cho cháu xử lý, ta sẽ không có ý kiến.]”
Chỉ một câu từ ông cố Giản đã khiến vị cổ đông kia gục ngã xuống ghế như thầm đoán được chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra với bản thân, còn những người khác vì quá lo sợ mà đồng loạt tự thú để xin lấy cơ hội.
“Chuyện còn lại không thuộc phụ trách của tôi, xin phép.”
Giản Tuyết Ngưng quyết đoán đứng dậy mà rời phòng, bên ngoài đã có thanh tra Aiden đang đợi.
“Aiden, phiền anh nhé.”
“Bạn bè với nhau mà phiền gì hả?”
Thanh tra Aiden ký nhẹ vào phần tóc mái của Giản Tuyết Ngưng rồi cùng hộ tá vào phòng họp lấy lời khai.
“Tiểu Ngưng, cậu Đăng kia thì làm sao?”
“Cũng phải để lại một người báo cáo tình hình cho ông chú kia chứ.//”
Giản Tuyết Ngưng và mọi người cùng trở về phòng làm việc riêng của Giản Trữ Luân, nhìn đông ngó tây khi không có ai chú ý thì Giản Bảo Đăng mới tìm cách liên lạc cho Giản Minh. Không ngờ, Hạ tổng lại nhanh chóng nhận được tin tức nội bộ của tập đoàn và thầm trao một lời khen ngợi đến Giản Tuyết Ngưng trong sự suy toán.