Tại nhà của Giản Minh, cả nhà đang cùng nhau ăn sáng thì Giản Bảo Ngọc lại đang trong trạng thái ăn uống không ngon nên Giản Bảo Đăng liền lên tiếng …
“Em sao vậy? Không hợp khẩu vị à?”
“Ba, sắp tới con phải học chung với Giản Tuyết Ngưng đó đấy.”
Giản Bảo Đăng có phần bỡ ngỡ nhưng Giản Minh thì không có gì làm lạ …
“Học cùng trường thì đã sao? Con và cô ta vốn không cùng đẳng cấp, vậy con quan tâm làm gì?”
“Con đã hỏi thăm rồi, cô ta một mình học một lớp không học chung với ai cả.”
Trong khi hai đứa con còn đang ngạc nhiên thì Giản Minh lại bình thản vừa gắp thức ăn vừa cất lời …
“Chuyên ngành của cô ta không phải chỉ có một nên đương nhiên phải học một lớp rồi.”
“Ba. Vậy vị trí người thừa kế đó, ba nghĩ ông nội có suy nghĩ lại không?”
Giản Minh trầm ngâm một lúc lâu khiến không khí cũng trầm theo …
“Một lúc nữa ta sẽ đi gặp Hạ tổng để bàn bạc, dù gì ông ta cũng có không ít thù hằn với Giản thị.”
Giản Hân Hân vẫn còn nghỉ ngơi tại khách sạn thì nhận được điện thoại từ Dịch Trọng Khiêm mà cô lại không muốn nghe máy nên đã tắt đi, nhưng người gọi lại kiên trì liên lạc buộc cô phải tắt nguồn.
“[Hân Hân…]”
Dịch Trọng Khiêm không gọi được cho Giản Hân Hân thì thập phần lo lắng, anh gọi cho Giản Tuyết Ngưng đang còn nghỉ ngơi …
“Tiểu Ngưng, anh không gọi được cho Hân Hân. Em biết cô ấy ở đâu không?”
Giản Tuyết Ngưng vẫn đang nhắm hai con mắt mà thở dài muốn trách mắng …
“Trước khi anh tìm Hân Hân thì hãy lo giải quyết chuyện nhà của anh đi, nếu không thì cả hai khó mà bên nhau được.”
Dịch Trọng Khiêm hiểu được điều mà Giản Tuyết Ngưng đang gửi gắm nên anh từ tốn tắt máy …
“Khiêm à, hôm nay chúng ta có hẹn đi ăn với nhà họ Hạ. Mau chuẩn bị thôi.!”
Ba Dịch từ xa lên tiếng nhắc nhở khiến Dịch Trọng Khiêm đưa ra một quyết định, mặt khác vì bị ai đó đánh thức nên Giản Tuyết Ngưng cũng trở mình ngồi dậy.
“Tiểu Ngưng, sao không ngủ thêm vậy?”
Ông cố Giản đang ngồi đọc báo ngoài phòng khách thì thấy Giản Tuyết Ngưng đi xuống liền hỏi thăm …
“Dạ cháu ngủ đủ rồi ông, mọi người đâu rồi ạ?”
“Đi làm hết rồi, chỉ có cô của cháu đang giận Hân Hân nên còn đang ở trên phòng đấy.”
Giản Tuyết Ngưng chậm rãi ngồi xuống ghế uống một ngụm trà thì ông cố Giản tiếp lời …
“Cháu trở lại trường đăng ký lịch học chưa?”
“Rồi ạ, tuần sau có thể bắt đầu.”
Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng hồi đáp nhưng khi nhìn sang ông cố Giản thì lại đang trùng trùng tâm sự.
“Ông lại đang suy nghĩ về chuyện của ông chú ạ?”
“Cuộc họp gia tộc sắp tới không biết sẽ xảy ra những chuyện gì đây.?”
Tại một nhà hàng, bên trong phòng vip đang có hai cha con nhà họ Hạ đợi gia đình của Dịch Trọng Khiêm …
“Hạ tổng, xin lỗi vì để hai người chờ lâu.”
“Haha. Không sao, mau ngồi đi nào.//”
Ba Dịch cùng Dịch Trọng Khiêm với vẻ mặt lạnh lùng mà ngồi vào bàn, nhân viên phục vụ nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn đầy đủ …
“Dịch tổng, anh xem hôm nay hai đứa nhỏ cũng có mặt đầy đủ hay là chúng ta mau bàn ngày lành tháng tốt thôi nhỉ?”
“Hạ tổng nói đúng, không nên để lỡ lương duyên của tụi nhỏ.”
Người lớn trong nhà đều đang bàn chuyện vui vẻ với nhau thì chợt Dịch Trọng Khiêm nhớ đến Giản Hân Hân rồi cắt ngang để lên tiếng …
“Hạ tổng, Hạ tiểu thư. Thật xin lỗi, con đã có người thương nên không thể lấy Hạ tiểu thư được.”
“Con đang nói cái gì vậy hả?”
Ba Dịch khó chịu muốn giảng hòa nhưng Dịch Trọng Khiêm giữ nguyên ý kiến không thay đổi …
“Ồ, vậy người mà cậu thương không biết là ai?”
Hạ tổng nhàn nhạt hỏi chuyện và Hạ Nguyệt Lệ một bên cũng bình thản không kém …
“Là tiểu thư của Giản thị - Giản Hân Hân.”
“[Giản thị?!]”
Hạ tổng nghe đến người của Giản thị lại tỏ ra vẻ mặt không vui khiến ba Dịch lo lắng mà kéo Dịch Trọng Khiêm sang một bên …
“Con có biết mình đang làm gì không? Nếu không thể nhờ vào nguồn vốn của Hạ gia thì công ty chúng ta làm sao mà được cứu hả?”
“Ba. Con có thể tự mình tìm cách khác cứu lấy công ty của ba, nhưng con không thể lấy hạnh phúc của bản thân mà đánh đổi được.”
Ba Dịch tức không nói nên lời vì đứa con trai này của mình, chợt Hạ tổng suy nghĩ một lúc rồi hồi đáp …
“Dịch tổng, anh đừng trách Trọng Khiêm nữa. Nếu cậu ấy không muốn thì chúng ta cũng không thể ép được nhưng mà bữa cơm hôm nay thì không bỏ được nhé. Mau ngồi xuống nào.//”
“Hạ tổng, tôi sẽ khuyên nhủ lại Khiêm. Hạ tiểu thư, cháu đừng giận Khiêm nhé.!”
Hạ Nguyệt Lệ lịch sự cười nhẹ đáp lễ nhưng trong lòng khó trách bị mất mặt. Kết thúc bữa ăn, mỗi nhà lên mỗi xe ra về thì không khí trong xe của Hạ gia lại lạnh tanh …
“Ba. Tại sao lúc nãy ba lại đối xử với họ như thế? Anh ta dám từ chối con, thật là mất mặt mà.//”
Hạ tổng chỉ im lặng suy tính, mặc kệ cô con gái của mình đang buồn bực. Cùng lúc đó, Giản Tuyết Ngưng đang trong phòng riêng xem lại tài liệu ôn tập thì nghe thấy tiếng gõ cửa …
“Tiểu Ngưng, là dì út.”
Xác định được thân phận người bên ngoài nên Giản Tuyết Ngưng đứng dậy mở cửa …
“Dì út tìm con có việc gì ạ?”
“Dì muốn nói chuyện với con một lát, con có bận gì không?”
Giản Tuyết Ngưng lắc đầu và mời dì út vào phòng nói chuyện, cô rót một ly nước để sẵn trên bàn …
“Dì út … muốn hỏi chuyện của Hân Hân ạ?”
“Dì cũng nghĩ là con biết tất cả, con có suy nghĩ gì trong chuyện này?”
Giản Tuyết Ngưng từ tốn trả lời câu hỏi của dì út …
“Dịch Trọng Khiêm không hẳn là người xấu, anh ấy từng là bạn trai cũ của con nên con hiểu rõ bản tính anh ấy như thế nào. Chỉ là gần đây công ty nhà anh ấy gặp khó khăn nên mới có chuyện hứa hôn với Hạ tiểu thư đó, nhưng mà tình cảm thì vẫn hướng về Hân Hân nên dì có thể tin tưởng một lần.”
Giản Tuyết Ngưng xem như là vì tình nghĩa gia đình mà nói đỡ cho Giản Hân Hân …
“Tiểu Ngưng, Hân Hân vốn ngây thơ không tài giỏi như con. Lỡ đâu con bé …”
“Hân Hân tuy còn bé nhưng cũng biết yêu, biết nghĩ cho bản thân. Một người mẹ thì không phải nên yêu thương và quan tâm con gái của mình sao ạ?"
Lời nói của Giản Tuyết Ngưng khiến dì út cảnh ngộ nên hứa sau khi Giản Hân Hân về nhà sẽ bình tĩnh nói chuyện lại với con bé, cô cũng gửi tin nhắn thông báo đến Giản Hân Hân rồi tiếp tục trở lại ôn bài với tài liệu học tập đang chất đầy kia của mình.