Mọi người chuẩn bị lắng nghe điều mà Giản Minh sắp chia sẻ, chỉ riêng một người là không mấy quan tâm …
“Ba, năm xưa ba đã nói chỉ cần con có con trai thì chiếc ghế người thừa kế sẽ đưa lại cho con. Bây giờ lời nói này còn hiệu lực không?”
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tất cả nên mỗi người liền có những biểu hiện khác nhau …
“A Minh, chuyện này …?!”
Toàn bộ ánh mắt hướng về một Giản Tuyết Ngưng đang thản nhiên ăn uống, chợt cô đứng dậy lên tiếng …
“Ông cố, con ăn xong rồi. Xin phép về phòng trước.!”
“Tiểu Ngưng, ý của cháu là quan trọng nhất. Có phải cháu nên nói gì đó không?”
Giản Minh đã cố tình chỉ đích danh nên Giản Tuyết Ngưng chỉ hồi đáp một câu rồi tiếp tục bước đi …
“Chỉ là tiểu bối, có gì quan trọng?”
Sắc mặt của Giản Minh biến dạng khi Giản Tuyết Ngưng trả lời không mấy vui vẻ.
“A Minh, con vừa về nước thì để chuyện đó từ từ tính sau đi.”
“Ba, chẳng lẽ ba chấp nhận quy tắc của gia tộc bao năm qua bị phá vỡ bởi một đứa nít ranh sao?”
Ba Giản có phần không thoải mái khi Giản Minh sử dụng lời lẽ không hay nói về con gái của bản thân như vậy, muốn lên tiếng phản bác thì thanh âm của Giản Trữ Luân vọng lại trước …
“Ông chú, năng lực của Tiểu Ngưng ai ai cũng biết. Chú vừa mới về nhà nên có điều chưa rõ, nếu theo dõi thêm vài ngày là người sẽ hiểu.”
“Đúng đó. Nếu người chưa biết con bé thì đừng nên nói như vậy.!”
Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng đồng lòng bảo vệ Giản Tuyết Ngưng khiến gia đình của Giản Minh đều thầm khó chịu. Kết thúc bữa tiệc, Giản Minh và hai người con ra về trong sự dị nghị …
“Trữ Luân, anh có suy nghĩ gì về chuyện lúc nãy?"
“Đúng là nằm trong dự đoán, có lẽ trong ngày bầu chọn sắp tới sẽ có chuyện rồi đây.!”
Giản Tuyết Ngưng đang xem lại các tài liệu về các chuyên ngành thì có người làm thông báo ông cố tìm cô nên khi xuống tới phòng của ông rồi chầm chậm gõ cửa …
“Ông cố, ông tìm cháu?”
“Vào đi.”
Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng mở cửa, bên trong phòng cũng có ba Giản ngồi sẵn …
“Có chuyện gì nữa ạ?”
“Chuyện lúc nãy của A Minh, cháu có cảm nhận như thế nào?”
Giản Tuyết Ngưng nhìn sang ba Giản với ngụ ý nhưng ba Giản lại dường như muốn cô tự phản hồi …
“Cháu không có suy nghĩ gì hết, nếu ông chú muốn vị trí đó thì cháu không ngại …”
Ông cố Giản trầm ngâm một lúc lâu, ba Giản thì quay sang thì thầm với Giản Tuyết Ngưng …
“Tiểu Ngưng, đừng chọc giận ông cố.”
“Con chọc giận ông hồi nào? Con nói thật suy nghĩ của mình mà …”
Ông cố Giản hiểu được tâm trạng của ba Giản nên từ từ trấn an …
“Tiểu Ngưng. Ta biết để cháu kế thừa vị trí này vốn sẽ có nhiều áp lực nhưng mà nếu để gia tộc lại cho A Minh quản lý thì ắt sẽ có nhiều người không phục, tuy nhiên nếu cháu thật sự muốn trao lại cho nó thì trong lần họp mặt sắp tới hãy nêu ra ý kiến của riêng cháu”
“Ông à …”
Ông cố Giản ngậm một ngụm trà rồi từ tốn giải thích …
“Ta đã già rồi nên việc của gia tộc sau này chỉ có thể nhờ vào con cháu các con thôi, ta không muốn phải ép điều mà Tiểu Ngưng không muốn.”
Giản Tuyết Ngưng không tránh khó xử khi thấy ông cố và ba Giản đang nhiều phần tâm sự, sau đó cô trở ra ngoài thì lần lượt gặp Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng …
“Tiểu Ngưng. Mọi chuyện sao rồi?”
“Làm sao là làm sao? Đừng nói hai người cũng đang có ý kiến luôn đấy nhé…”
Ánh mắt nhìn nhau của Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng như khẳng định Giản Tuyết Ngưng đã đoán đúng, cô mệt lòng mà ngồi xuống ghế rồi tiếp tục lên tiếng …
“Thế hai người muốn nói gì thì nói đi …”
“Tiểu Ngưng. Em nhất định tuyệt đối đừng để cho ông chú đó nắm quyền nếu không chúng ta sẽ không có được những ngày tháng bình yên đâu, em cũng thấy hai anh em kia cư xử như thế nào khi vào nhà rồi đấy.”
Giản Tuyết Ngưng chỉ có thể thở dài nhìn hai con người đang huyên thuyên kia, mặt khác không khí ở trên xe của Giản Minh thì lạnh như muốn đóng băng …
“Anh, ba chắc là đang rất tức giận rồi đấy. Chúng ta có nên xuống xe không?”
Giản Bảo Ngọc thì thầm to nhỏ với anh trai Giản Bảo Đăng …
“Nếu em không muốn bị phạt thì cứ xuống.”
Chiếc xe chợt phanh gấp vào lề đường khiến hai anh em giật mình ngang …
“Hai đứa tự bắt xe về đi, ba có việc phải đi.”
Hai anh em liền ngậm ngùi xuống xe vì bị bỏ lại giữa đường nhưng lại không thể nói gì …
“Anh, anh thấy Giản Tuyết Ngưng lúc nãy như thế nào?”
Giản Bảo Đăng hồi tưởng lại hình ảnh giao đấu với Giản Tuyết Ngưng vừa nãy mà không vui …
“Cô ta … quả thật rất khó đối phó, bảo sao mà ba chỉ kêu chúng ta dè dặt mỗi mình cô ta. Xem như anh cũng đã hiểu lý do vì sao cô ta là ngoại lệ rồi.”
Vài ngày sau, Giản Tuyết Ngưng đến trường đại học hoàn thành thủ tục đăng ký lại lịch học và được thầy cô giáo vui vẻ chào mừng.
“Hoan nghênh em trở lại, Tuyết Ngưng.”
“Em cảm ơn thầy cô, về sau mong thầy cô giúp đỡ nhé ạ.!”
Sau cuộc gặp mặt với các giáo viên, Giản Tuyết Ngưng đi tản bộ quanh trường một lúc mới ra về thì chợt trông thấy một nhóm người đang xì xào bàn tán…
“Bảo Ngọc, anh thích em. Hãy hẹn hò với anh nhé?”
Giản Tuyết Ngưng không nghĩ rằng là sẽ gặp lại Giản Bảo Ngọc tại trường và tương lai sẽ cùng học chung, cô thầm lặng đứng một bên xem tình hình …
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh.”
Giản Bảo Ngọc dứt khoát rời đi khiến mọi người cùng cười vào chàng nam sinh kia, vô tình chạm mặt với Giản Tuyết Ngưng nhưng lại thoáng lo sợ mà tiếp tục bước qua.
“[Cô ta sao lại ở đây? Chẳng lẽ lần trước ghi hận rồi nên đến thẳng trường tìm mình sao?]”
Giản Bảo Ngọc cả một bụng suy nghĩ và hoài nghi về sự xuất hiện của Giản Tuyết Ngưng, nhưng ngược lại đương sự kia vẫn thản nhiên rời trường mà bắt xe về nhà. Trên đường về, cô lướt weibo trông thấy rất nhiều tin tức liên quan đến Vương Diệc Thần bao gồm tích cực lẫn tiêu cực nhưng khi nhìn vào chiếc nhẫn của anh đã tặng thì lại cảm thấy rất tự hào và thầm ủng hộ anh trong mọi việc.