Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 73: Ông chú giản minh




Tại trường quay, Vương Diệc Thần đang ghi hình phim mới đóng chính cùng nữ diễn viên thuộc công ty quản lý với Tiêu Cẩn Lâm.

“Xin chào tiền bối Vương, em là Lữ Giao Di. Nhờ anh chiếu cố.//”

Vương Diệc Thần vẫn giữ gương mặt lạnh lùng khẽ ừ một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn vào tấm hình đã chụp của Giản Tuyết Ngưng với nhẫn đính hôn mà cười mủm mỉm. Mặt khác, tại phòng bệnh đang góp mặt cùng những gương mặt quen thuộc …

“Tiểu Ngưng, vậy anh về trước nhé. Hôm khác lại đến thăm em.”

“Tôi tiễn anh.”

Giản Hân Hân niềm nở đi cùng Dịch Trọng Khiêm, sau đó Giản Tuyết Ngưng mới mở lời …

“Có chuyện gì rồi à?”

“Người đó trở về rồi.”

Gương mặt khó hiểu của Giản Tuyết Ngưng thể hiện rõ ràng …

“Ai trở về? Người tôi quen à?”

Giản Trữ Luân hơi nghiêm túc mà hồi đáp khiến Tôn Ý Phương bên cạnh cũng lo lắng theo …

“Giản Minh. Người ông chú trên danh nghĩa của chúng ta, con trai út của ông cố.”

“Thì làm sao?”

Giản Hân Hân vừa quay trở lại và cùng lắng nghe câu chuyện …

“Người ông chú này có lẽ là mối nguy hiểm của chúng ta đấy, không biết làm cách nào mà bây giờ đã trở thành cố vấn cho Hạ gia rồi. Anh nghe ba nói lúc trước vì muốn chiếc ghế đứng đầu gia tộc mà ông ấy đã có ý định xấu để đoạt lấy, nên ông cố đã gửi ông chú qua nước ngoài nếu không có lệnh thì không được phép về.”

“Hình như tôi không có ấn tượng lắm với người ông chú này, anh có chắc là tôi quen không?”

Giản Hân Hân vô tình nhớ ra điều gì đó liền mở giọng …

“Đúng rồi, lúc xảy ra chuyện thì chị còn đang trong bệnh viện với mẹ của mình mà. Khi trở về thì người ông chú đó đã bị đưa ra nước ngoài rồi còn đâu.”

“Vậy người đó có liên quan gì đến chúng ta?”

Giản Trữ Luân quên mất chuyện Giản Tuyết Ngưng chưa từng gặp Giản Minh …

“Anh nghĩ em có thể hỏi lại ba em về chuyện này, chú ấy sẽ nói mọi việc. Có lẽ khi nghe xong em sẽ hiểu.”

Giản Tuyết Ngưng thở dài một phen thì chợt Tôn Ý Phương để ý đến chiếc nhẫn cô đang đeo …

“Tuyết Ngưng, nhẫn trên tay cô … Vương Diệc Thần cầu hôn cô rồi à?”

“À thì …”

Mọi người đều nhìn thẳng vào Giản Tuyết Ngưng nhằm nghe cô giải thích …

“Chỉ mới đính hôn thôi mà …”

Mọi người cùng ồ lên trước sự xấu hổ của Giản Tuyết Ngưng nhưng vẫn gửi lời chúc phúc sớm. Đúng lúc đó tại trụ sở của Hạ gia, Giản Minh đang ngồi vắt chéo chân xem tài liệu …

“Giản Tuyết Ngưng à?!”

Mỗi ngày Giản Tuyết Ngưng đều cố gắng tập vật lý trị liệu nên hiệu quả đã rút ngắn hơn cộng thêm thể trạng của cô có dấu hiệu hồi phục rất nhanh nên có thể sớm ngày đi lại. Ba Giản đã trở về Thượng Hải thăm cô, nhớ lại chuyện lần trước khiến cô tò mò liền hỏi chuyện …

“Ba, Giản Minh là ai vậy? Lần trước Trữ Luân đến có nói về người này nhưng dường như con không có ấn tượng mấy.”

“Ông chú của con, con trai út của ông cố. Chú ấy sang nước ngoài từ nhỏ nên con vẫn chưa gặp được, gần đây chú mới trở về thôi.”

Giản Tuyết Ngưng gật đầu như đã hiểu nhưng có gì đó khiến ba Giản lo lắng …

“Tiểu Ngưng, cuộc họp gia tộc sắp tới cho dù có chuyện gì con cũng đừng hấp tấp nhé. Hứa với ba được không?”

“Ba. Ba cũng biết con vốn không quan tâm đến vị trí này mà, nếu ai muốn ngồi thì cứ để họ ngồi thôi.”

Ba Giản ân cần giải thích nhưng không có ý ép buộc …

“Ba hiểu, nhưng ông cố đã từng nói chuyện với con rồi đấy. Chờ khi tất cả ổn thỏa thì con có thể nhường vị trí lại cho người khác.”

“Con gái hiểu rồi ạ.”

Ba Giản chợt nhớ đến một chuyện liền thay đổi âm giọng …

“Nghe nói tiểu tử kia cầu hôn con rồi? Chuyện lúc nào thế?”

“Ai nói với ba thế? Hân Hân hay là Trữ Luân?”

Ba Giản xác nhận cả hai khiến Giản Tuyết Ngưng không thể tin tưởng được hai anh em này …

“Đính hôn thôi ạ, tụi con sẽ sắp xếp sớm một ngày nào đó để hai bên gia đình gặp mặt. Ba không có ý kiến gì chứ?”

“Nếu con hạnh phúc là ba vui rồi.”

Một tuần sau, Giản Tuyết Ngưng được phép xuất viện nên cô và ba Giản cùng chuẩn bị dọn đồ …

“Tối nay ba đưa con về nhà chính, là ý của ông cố đấy. Ông không muốn con ở một mình không ai chăm sóc …”

“Con có thể tự chăm sóc bản thân mà.”

Giản Tuyết Ngưng thầm tự nhủ khiến ba Giản đánh yêu con gái rồi cùng rời đi, trên đường về cô gửi tin nhắn thông báo đến Vương Diệc Thần.

“Tiểu Ngưng. Con đã có dự định mới nào chưa?”

“Vâng. Con sẽ trở lại trường hoàn thành luận văn tốt nghiệp, dù gì cũng bảo lưu khá lâu rồi.”

Hai cha con nói chuyện một hồi thì xe đã dừng tới trước cổng nhà chính của gia tộc, một vài người chủ động tiến đến lấy giúp hành lý lên phòng nhưng dường như bản thân Giản Tuyết Ngưng có dự cảm không lành thì chú Nguyên từ bên trong đi ra …

“Ngài Tuấn, tiểu thư. Hai người về rồi, ngài Minh đang ở trong đó.”

“Tiểu Ngưng vừa xuất viện, anh đưa con bé lên lầu nghỉ ngơi trước giúp tôi.”

Chú Nguyên dìu Giản Tuyết Ngưng chuẩn bị lên phòng thì bị Giản Minh bắt gặp …

“Yo, đây có phải là cháu gái nhỏ mà tôi chưa được gặp hay chính là người thừa kế tương lai_Tuyết Ngưng hay không?”

Giản Tuyết Ngưng chỉ liếc mắt qua Giản Minh mà nhìn như không nhìn rồi tiếp tục lên phòng, không quan tâm người đối diện khiến ông có phần chú ý.

“Tính cách khó gần đấy, Tuấn nhỉ?”

Ba Giản chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi bước thẳng vào trong nhà chính gặp ông cố Giản …

“Tiểu Ngưng về rồi à?”

“Vâng. Con bé vừa xuất viện còn hơi mệt nên đã lên phòng nghỉ ngơi trước rồi.!”

Sau khi lên giường ngồi thành công, Giản Tuyết Ngưng từ tốn hỏi thăm chú Nguyên …

“Chú Nguyên, người đó về đây có việc gì à?”

“Ngài ấy hiện đang là cố vấn cao cấp của Hạ gia, vốn được xem là đối thủ của Giản thị chúng ta. Nhưng mà khả năng cao là nhằm vào vị trí người thừa kế của tiểu thư là nhiều đấy, bởi vì từ lâu ngài ấy đã muốn chiếc ghế đó rồi.”

Giản Tuyết Ngưng vừa nằm xuống giường vừa thở dài khiến cô chỉ có một suy nghĩ, nếu có thể quay ngược thời gian thì cô mong mình không phải mang họ Giản. Tối đó, nhà chính của Giản thị chuẩn bị tiệc một là mừng cô xuất viện và hai là sự trở về không có ý tốt của Giản Minh nên khiến người trong gia tộc vừa vui vừa lo sợ.