Vương Diệc Thần đẩy xe đưa Giản Tuyết Ngưng về lại phòng bệnh thì đã có Kim Yến Yến và Trương Vũ Chí đợi sẵn từ lâu …
“Tiểu Ngưng …//”
“Tiểu Yến? Tiểu Chí? Sao hai người lại đến đây thế?”
Kim Yến Yến vừa khóc vừa nhìn vào đôi chân của Giản Tuyết Ngưng mà thương xót …
“Đừng khóc mà, không còn gì nguy hiểm đâu. Chỉ là tạm thời không trượt băng được nữa, còn lại thì nếu tập vậy lý trị liệu sẽ từ từ đi lại nhanh thôi."
“Bác sĩ ở đây cũng chẩn đoán vậy à?”
Trương Vũ Chí vốn biết bệnh viện tư này thuộc quản lý của gia tộc nhà họ Giản nên hỏi thăm lại và nhận được cái gật đầu từ Giản Tuyết Ngưng …
“Không sao đâu. Nếu có thể sớm ngày đi lại được, thì mình còn nhiều dự định khác mà. Hai người yên tâm.!”
Giản Tuyết Ngưng một lòng vô tư trước mọi chuyện để hai người bạn thân có thể an lòng …
“Nhưng mà, chuyện của hai người tiến triển tốt chứ?”
Ánh mắt của Trương Vũ Chí và Kim Yến Yến nhìn nhau ngại ngùng khiến không khí im lặng hẳn …
“Tụi mình vẫn … bình thường thôi.!”
Kim Yến Yến trả lời cho có lệ nhằm che dấu vấn đề khác, sau đó Trương Vũ Chí cùng Vương Diệc Thần ra ngoài cho hai cô gái tâm sự …
“Sao vậy? Hai người vẫn chưa xác định à?”
“Tụi mình có lẽ cần thêm thời gian, dù gì ban đầu là mình đơn phương thôi. Nay làm vậy chẳng khác nào là ép buộc cậu ấy phải đáp lại …”
Giản Tuyết Ngưng nắm lấy bàn tay của cô bạn thân mà khuyên nhủ …
“Đừng buồn. Cậu ấy sớm muộn sẽ hiểu ra thôi, với lại nghe nói gần đây cậu ấy cũng thường xuyên theo cậu làm việc không phải sao?”
Hai má của Kim Yến Yến đỏ ửng vì xấu hổ, cùng lúc đó là hai người đàn ông đang đứng bên ngoài sân bệnh viện …
“Người gây tai nạn đã điều tra được chưa?”
“Rồi, nhưng mà Tiểu Ngưng không muốn truy cứu nữa nên bên cảnh sát đã đóng vụ án lại.”
Trương Vũ Chí cũng sớm đoán được vì bản tính lương thiện nên Giản Tiểu Ngưng sẽ cho qua mọi chuyện …
“Vậy sau này hai người có dự định gì không?”
“Tôi thì vẫn trở lại với công việc, còn cô ấy thì có lẽ sẽ về trường hoàn thành luận văn tốt nghiệp đang bảo lưu.”
Trương Vũ Chí gật đầu lia lịa thì Vương Diệc Thần liền đặt ra câu hỏi …
“Anh nghĩ rằng nếu cô ấy kế thừa gia tộc thì có nguy hiểm hay khó khăn nào không?”
“Không nói trước được. Anh cũng thấy gia đình cô ấy phức tạp như thế nào rồi đấy, nhưng nếu xét về hiện tại thì không ai làm gì cô ấy được đâu.”
Hai cô gái trong phòng vẫn đang tâm sự thì có tiếng chuông điện thoại nhưng lại không thuộc về cả hai. Giản Tuyết Ngưng kiểm tra xung quanh mới phát hiện là điện thoại của Vương Diệc Thần, màn hình cuộc gọi đến hiển thị tên của Đổng Linh nên cô nghe máy giúp …
“Chị Linh, Thần đang không ở đây. Chị gọi có việc gì sao?”
“Tiểu thư. Xin lỗi làm phiền, vậy nếu Thần quay lại nhờ cô nhắn cậu ấy gọi lại ngay cho tôi nhé.!”
Đổng Linh liên hệ đến gấp chỉ có thể là vì công việc nên Giản Tuyết Ngưng đồng ý gửi lời nhắn rồi cúp máy …
“Tôi biết rồi, tôi sẽ nhắn anh ấy gọi lại ngay.!”
Kim Yến Yến hiểu rõ cuộc sống của người nghệ sĩ là như thế nào nên nhẹ nhàng ủi an …
“Thật ra, danh tiếng của anh ấy càng nổi thì sẽ có nhiều hợp đồng tìm đến nên chị Linh muốn anh ấy trở về sớm cũng là chuyện thường thôi.”
Một hồi sau, hai người đàn ông cùng quay trở lại phòng …
“Vậy Tiểu Ngưng, tụi mình về trước nhé. Cậu nhớ giữ sức khỏe, mình sẽ sớm liên lạc lại.//”
“Hai người về cẩn thận đấy.//”
Sau khi Trương Vũ Chí và Kim Yến Yến ra về thì Giản Tuyết Ngưng mới nói chuyện với Vương Diệc Thần …
“Lúc nãy, chị Linh gọi anh nên em nghe máy giúp. Chị ấy nhắn có gì anh gọi lại ngay nhé.!”
“Vậy à?”
Giản Tuyết Ngưng nhìn Vương Diệc Thần kiểm tra lại điện thoại rồi tiếp tục mở lời …
“Thần, anh đừng vì em mà ảnh hưởng đến lịch trình. Hãy quay lại công việc đi.”
“Em nói gì vậy? Tiểu Ngưng. Có phải lúc nãy chị Linh nói gì em rồi không?”
Vương Diệc Thần rót một ly nước đưa cho Giản Tuyết Ngưng rồi cùng lúc ngồi xuống bên cạnh cô …
“Chị ấy không nói gì cả, nhưng mà anh là nghệ sĩ lại còn là đỉnh lưu có nhiều hợp đồng cần phải hợp tác duy trì nên đừng để công việc ảnh hưởng vì em.”
“Tiểu Ngưng, anh …”
Giản Tuyết Ngưng dịu dàng chạm vào phần má của Vương Diệc Thần và anh cũng nắm lấy mà nâng niu bàn tay cùa cô …
“Anh hiểu rồi, anh nghe lời em vài ngày nữa sẽ quay lại công việc.”
“Ngoan.”
Giản Tuyết Ngưng nũng nịu với khuôn mặt của Vương Diệc Thần mà đùa giỡn. Song song đó, không khí trên xe của Trương Vũ Chí lại khác hẳn …
“Cậu dừng xe ở đằng trước giúp mình đi.”
“Sao vậy? Chưa tới nơi mà.”
Ngay bến đỗ đã có một người đàn ông đợi sẵn mà không phải là quản lý mà Trương Vũ Chí biết …
“Ai vậy?”
“Cảm ơn cậu, hẹn gặp sau nhé.!”
Kim Yến Yến không trả lời câu hỏi mà trực tiếp nói lời tạm biệt rồi xuống xe rời đi cùng người đàn ông lạ mặt kia, khiến Trương Vũ Chí có phần hơi khó chịu. Tối đó, sau khi Giản Tuyết Ngưng đã ngủ thì Vương Diệc Thần lướt điện thoại tìm kiếm mẫu nhẫn đôi. Ngày hôm sau, Giản Tuyết Ngưng bắt đầu tập vật lý trị liệu cùng bác sĩ khoa và bên cạnh hiển nhiên luôn có Vương Diệc Thần hỗ trợ