Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 59: Liên hôn thì có tình cảm thật sự không?




Bên trong một phòng riêng khác của nhà hàng, đang có Đinh Nhất Hoằng đợi sẵn và nhân viên cũng đã dẫn Giản Tuyết Ngưng vào trong …

“Tiểu Ngưng, em đến rồi.”

“Xin lỗi, anh đợi lâu rồi phải không? Trên đường có chút kẹt xe …”

Trong lúc Giản Tuyết Ngưng kéo ghế ngồi thì Đinh Nhất Hoằng mới trả lời …

“Không đâu. Anh hẹn em đột ngột như vậy mới có lỗi…”

Khi menu đã chọn được dọn lên thì cả hai mới bắt đầu nói chuyện …

“Tiểu Ngưng, chuyện của anh và Ngọc Ly … nếu em bận thì không cần lo nhiều đâu. Anh sẽ cố gắng giải quyết ổn thỏa.”

“Ngọc Ly nói tôi là mối tình đầu của anh? Đúng như vậy à?”

Đinh Nhất Hoằng giật ngang vì câu hỏi từ Giản Tuyết Ngưng nhưng lại là câu đúng trọng tâm …

“Đúng vậy. Anh thích em từ khi còn nhỏ rồi, chỉ là không đủ can đảm để thổ lộ.”

“Vậy còn bây giờ?”

Đinh Nhất Hoằng cẩn thận suy nghĩ kỹ ý nghĩa câu hỏi của Giản Tuyết Ngưng. Mặt khác, không khí tại một căn phòng khác lại có vẻ hưng phấn hơn …

“Hai nhà Vân – Giản chúng ta quả thật rất có duyên đấy, hay là kết thêm một mối thông gia nhé.”

“Ồ, tôi chưa hiểu ý của anh lắm.”

Giản Trữ Luân cảm giác bất an trước lời nói từ ba Vân mà vẫn lễ phép lắng nghe …

“Tôi được biết cậu nhà vẫn chưa có mối duyên, nay tôi mặt dày muốn mai mối cho con gái út này với cậu Luân. Không biết ý của anh thế nào?”

“[Vậy là Tiểu Ngưng đã đoán được từ sớm.!]”

Hai cha con Giản Bính nhìn nhau đầy ái ngại, nhưng vẫn tươi cười lịch sự mà hồi đáp …

“Anh Vân, đề nghị này của anh tôi sẽ bàn lại với con trai nhưng mà chắc anh cũng biết ý kiến quan trọng nhất vẫn thuộc về ông cố của chúng tôi …”

“Vâng. Tôi hiểu, nên tôi dự định vài ngày tới sẽ sang chào hỏi ông. Anh không từ chối chứ?”

Ba Bính đồng ý và cùng nhau nói chuyện đến khi hai cha con nhà họ Vân ra về trước, nên trong phòng chỉ còn lại Giản Trữ Luân và ba Bính …

“Không nghĩ rằng ông ấy lại đưa ra lời đề nghị như vậy, con có suy nghĩ gì không?”

“Khả năng cao là ông ấy biết Nhất Hoằng là con riêng, nên tính gả luôn người con gái còn lại này. Trước đó Tiểu Ngưng đã nhắc con rồi, không ngờ ông ấy lại biết tính toán đến vậy…”

Và trở lại bên phòng của Đinh Nhất Hoằng, nhìn thấy anh có phần khó xử nên Giản Tuyết Ngưng lên tiếng …

“Không sao, anh không cần phải trả lời đâu. Tôi chỉ muốn biết hiện tại anh có thật sự muốn ly hôn với Vân Ngọc Ly hay không thôi.//"

“Nếu xét về trách nhiệm thì anh sẽ nói không, nhưng nếu xét theo ý nguyện mà cô ấy muốn thì anh sẽ tuân theo cô ấy.”

Giản Tuyết Ngưng gật đầu như đã hiểu và kết thúc bữa hẹn gặp …

“Em ở khách sạn nào? Để anh đưa em về.”

“Không cần đâu, tôi tự về được. Cảm ơn anh về bữa ăn này nhé.!”

Sau khi tạm biệt Đinh Nhất Hoằng thì Giản Tuyết Ngưng đón xe trở về khách sạn, vừa lướt điện thoại thì đã thấy tin nhắn từ Giản Trữ Luân mà thở dài. Tối khuya đó, tại một quán bar sầm uất đang có một cô gái uống rượu không ngừng nghỉ …

“[Cô Tôn, tôi cảm ơn tình cảm của cô dành cho tôi nhưng mà trái tim của tôi sớm dành hết cho Tuyết Ngưng và đã không còn chỗ nữa rồi. Mong cô có thể tìm được người đàn ông khác phù hợp hơn tôi.]”

Và cô gái đó chính là Tôn Ý Phương đang nhớ lại vài ngày trước cô đã tỏ tình với Vương Diệc Thần, nhưng bị anh từ chối nên ngày ngày chìm vào men rượu. Hôm sau, tại công ty HuaTian diễn ra cuộc họp tổng kết thường niên nên Vương Diệc Thần cũng sắp xếp có mặt …

“Thần, anh đến sớm vậy.?”

“Em quay phim xong rồi à?”

Lộ Nghiên đã đóng máy cho một bộ phim gần đây nên vừa trở về công ty, sau khi nhân viên đầy đủ thì Đổng Linh bắt đầu cuộc họp với nội dung chú ý là tổ chức nhạc hội “HT FAMILY CONCERT” cùng toàn bộ nghệ nhân trong công ty.

“Chị Linh, có thể ưu tiên cho em một vé mời không?”

Đổng Linh ngầm nghĩ ra được hàm ý của Vương Diệc Thần …

“Chị biết rồi, có gì chị sẽ gửi anh Hùng đưa vé cho em.”

“Cảm ơn chị.”

Ngày thi đấu tại Thượng Hải cũng thu hút nhiều khán giả, phần lớn họ đến đều là cổ vũ cho Giản Tuyết Ngưng hay còn được xem là bạn gái của Vương Diệc Thần.

“Giản Tuyết Ngưng, cố lên. Chúng em ủng hộ chị.!”

“Cố lên …”

Những tiếng hô vang cổ vũ cho Giản Tuyết Ngưng vào cuộc thi, mục thi đấu trượt băng nghệ thuật vốn có nhiều tuyển thủ tiềm năng từ khắp nước tham dự. Tiếng còi bắt đầu từ trọng tài nên cô bắt đầu phần thi của mình, vẫn là những bước trượt uyển chuyển và mềm mại đó với độ kỹ thuật cao. Kết thúc thi đấu với thông báo quán quân là Giản Tuyết Ngưng và á quân là Jung Seo Yeon …

“Tiểu Ngưng, cô còn nợ tôi một buổi đi chơi đó.”

“Tôi biết rồi. Ngày kia sẽ dẫn cô đi, được chứ?”

Cả hai cùng nhau chào tạm biệt và rời đi, vừa ra ngoài thì đã nhìn thấy chú Nguyên đợi từ khi nào …

“Tiểu thư, lão gia chờ cô ở nhà.”

“Vậy Tiểu Ngưng, chị về khách sạn trước nhé. Có gì thì liên lạc cho chị.”

Giản Tuyết Ngưng tiễn Trình Khiết một đoạn và lên xe với chú Nguyên …

“Chú Nguyên. Nhà họ Vân hẹn gặp hôm nay ạ?”

“Vâng. Họ đã đến từ sớm nên cả nhà đang cùng tiếp chuyện, ông cố Giản biết được lịch thi đấu hôm nay của cô nên đặc biệt nhờ tôi chờ cô thi xong thì đón cô về.”

Giản Tuyết Ngưng tiếp tục thở dài và suy nghĩ mông lung về chuyện của Đinh Nhất Hoằng và Vân Ngọc Ly nên vẫn chưa biết phải giải quyết ổn thỏa như thế nào, mặt khác cả nhà họ Vân đều được mời ở lại dùng cơm cùng nhà họ Giản nhưng mục đích vẫn là đợi cô về xử lý tiếp theo.