Lịch thi đấu mới được diễn ra ở Thượng Hải nên Giản Tuyết Ngưng cũng chuẩn bị nhập cảnh, chợt bàn tay lướt điện thoại dừng lại ở tin nhắn của Đinh Nhất Hoằng.
“[Khi nào em đến Thượng Hải thì cho anh xin gặp một chút nhé … – Đinh Nhất Hoằng.]”
Trong khi chờ giờ bay, Giản Tuyết Ngưng liên lạc hỏi lại ý kiến của ba Giản về một quyết định táo bạo của bản thân đối với Đinh Nhất Hoằng…
“Ba nghĩ rằng ông cố và mọi người sẽ không đồng ý chuyện này đâu. Đó vốn là quy định của gia tộc bao lâu nay, nếu phá bỏ sẽ có thể gây nên nhiều hệ lụy không đáng có.”
“Chẳng phải con cũng nằm trong những quy định đó sao? Ba giúp con thương lượng với ông cố thử nhé.”
Ba Giản đồng ý với đề nghị của Giản Tuyết Ngưng và kết thúc cuộc gọi …
“Từ sau khi hiểu lầm giữa em và chủ tịch được hóa giải thì gần như em quan tâm đến gia tộc nhiều hơn rồi ha?”
Trình Khiết lên tiếng hỏi thăm thì thấy một nụ cười nhẹ hiện trên môi của Giản Tuyết Ngưng như đồng ý với lời nói của chị. Trở lại nhà họ Vân, chỉ mới đến gần cửa thì Vân Ngọc Ly đã nghe thấy tiếng cười mà tưởng chừng như cô đã bỏ lỡ từ lâu …
“Ly nhi, con về rồi.”
“Chị, vẫn khỏe chứ?”
Vân Ngọc Ly ậm ừ cho có lệ rồi từ từ ngồi xuống ghế, tuy là vậy nhưng Vân Ngọc Liên vẫn muốn hỏi thăm về Đinh Nhất Hoằng …
“Sao đám cưới của chị mà lại không mời em về dự thế? Em là em gái của chị mà?”
Vân Ngọc Ly không muốn trả lời vấn đề này thì lúc này ba Vân mới hằng giọng mà lên tiếng …
“Liên nhi, nhân dịp con về nhà thì ba muốn thông báo một chuyện. Ba đã hẹn với nhà họ Giản một bữa cơm nhằm trao đổi về liên hôn giữa con và Giản Trữ Luân, con nên chuẩn bị một chút.//”
“Liên hôn?”
Trái ngược với Vân Ngọc Liên đang còn hoang mang về chuyện liên hôn thì Vân Ngọc Ly lại không ngờ rằng mọi việc đúng như Giản Tuyết Ngưng đã đoán trước đó …
“Tại sao ạ? Con cũng đâu quen biết gì Giản Trữ Luân đó.”
“Trước lạ sau quen, con nên tìm hiểu cậu ta đi.”
Không khí của nhà họ Vân ngày càng căng thẳng thì song song đó, Giản Tuyết Ngưng vừa trở lại Thượng Hải chuẩn bị thi đấu thì nhận được tin nhắn từ Vương Diệc Thần nên nhanh chóng phản hồi.
“Tiểu Ngưng. Em muốn ở khách sạn hay về nhà chính?”
“Khách sạn đi chị Khiết, em cũng chỉ ở vài ngày cho thi đấu thôi không cần làm phiền đến bên ông cố đâu.”
Trình Khiết gật đầu xác nhận và liên hệ đặt phòng ở khách sạn quen thuộc.
“Vậy chúng ta đi thôi, Tiểu Ngưng.”
“Vâng.”
Khách sạn mà hai chị em Trình Khiết đến lại nằm trong chuỗi kinh doanh của Vân thị, không biết vì sao khi vừa đến lại được tiếp đón khác thường …
“Giản tiểu thư đúng không ạ? Chúng tôi đã chuẩn bị phòng, mời hai vị đi theo nhân viên kia nhé ạ.//”
“Cảm ơn.!”
Sau khi lên nhận phòng cùng Trình Khiết thì các nhân viên mới bắt đầu bàn tán về Giản Tuyết Ngưng…
“Nè nè, tôi nghe nói người lúc nãy là đại tiểu thư của tập đoàn Giản thị đó.”
“Đó không phải là đối tác lớn nhất của chúng ta và là người bên nhà chồng của Vân tiểu thư sao?”
Những lời bàn tán xôn xao vẫn hiện diện nên khi lên tới phòng riêng, Trình Khiết đã cân nhắc chuyện vừa rồi với Giản Tuyết Ngưng …
“Tiểu Ngưng, có phải thân phận của em bị lộ rồi không? Hay là chúng ta đổi khách sạn khác?”
“Không sao đâu chị, sớm hay muộn gì cũng sẽ vậy. Em chỉ cần tập trung vào thi đấu thôi.//”
Vừa dứt lời thì điện thoại từ một người quen hay còn gọi là một trong kỳ phùng địch thủ của Giản Tuyết Ngưng – Jung Seo Yeon, tuyển thủ đến từ Hàn Quốc …
“Tiểu Ngưng …”
Tiếng trung bập bẹ của Jung Seo Yeon cũng là từ Giản Tuyết Ngưng và sách vở chỉ dạy một phần …
“Ngày mai là tôi đến Thượng Hải, là quê nhà của cô đấy. Nhất định phải dẫn tôi đi chơi đó nha.”
Tuy là địch thủ nhưng tình bạn của các vận động viên rất thân thiết nên chuyện Giản Tuyết Ngưng và Jung Seo Yeon, cả Hanazawa Kazue từ Nhật Bản có thể là bạn cũng là điều đương nhiên.
“Tới rồi thì sẽ dẫn cô đi.”
Sau cuộc gọi của Jung Seo Yeon thì lại đến tin nhắn của Giản Trữ Luân …
“[Tiểu Ngưng. Nhà họ Vân ngỏ ý mời anh và ông cố đến nhà hàng riêng để nói chuyện, nếu em đã đến Thượng Hải thì có tiện đi cùng không?]”
Nếu là sự thật thì đúng như Giản Tuyết Ngưng đã suy luận trước đó nên cô từ chối có mặt …
“[Chắc không đâu, nội dung của buổi gặp đó có lẽ là liên quan đến anh đấy. Mong là anh có thể kiên định suy nghĩ …]”
Sau khi phản hồi tin nhắn đến Giản Trữ Luân thì Giản Tuyết Ngưng xin phép Trình Khiết ra ngoài gặp một người, cô tự mình bắt xe đến điểm hẹn. Một hồi sau, ba Bính cùng Giản Trữ Luân đã đến nhà hàng theo lời mời từ Vân thị …
“Tiểu Ngưng không đi cùng à?”
“Vâng. Chắc là bận tập luyện,…”
Ba Bính gật đầu rồi cùng tiến vào nhà hàng, sau khi xác nhận họ tên thì được nhân viên dẫn đến một phòng riêng …
“Anh Giản, xin lỗi vì đã mời riêng hai cha con thế này.”
“Không sao. Thông gia chúng ta hẹn gặp bữa cơm là chuyện thường tình mà.”
Giản Trữ Luân vừa vào phòng đã chú ý đến sự hiện diện chỉ có Vân tổng và một người con gái khác, có lẽ là em gái của Vân Ngọc Ly mà anh được kể đến.
“Giới thiệu với hai vị, đây là con gái út của tôi – Vân Ngọc Liên vừa du học trở về.”
Vân Ngọc Liên hờ hững xin chào cho phải lệ rồi chỉ đếm mắt vào điện thoại, mặt khác bên ngoài nhà hàng thì chiếc xe đang chở Giản Tuyết Ngưng cũng dừng lại. Trước khi đến, cô đã biết trước nơi hẹn trùng với địa điểm gặp mặt của hai nhà Giản – Vân nhưng vẫn xác nhận đến vì một phần chính cô cũng muốn như thế.