Ông cố Giản vốn muốn để Giản Tuyết Ngưng nghỉ ngơi nên lệnh không ai được quấy rầy, cứ thế cô ngủ một giấc tới trưa. Cùng lúc đó, Vương Diệc Thần trở lại với công việc đầu tiên sau một thời gian nghỉ ngơi. Tại trường quay có những đồng nghiệp khác như Lộ Nghiên – Tiêu Cẩn Lâm – Kim Yến Yến, vừa thấy anh nên đã cùng nhau đến hỏi thăm …
“Anh Diệc Thần, vết thương không sao rồi chứ?”
“Không sao.”
“Cậu đã khỏe hẳn chưa mà trở lại công việc rồi?”
Vương Diệc Thần gật đầu xác nhận và chuẩn bị cùng ghi hình cho chương trình mới. Gần giờ trưa, Giản Tuyết Ngưng mới tỉnh lại mà thay đồ xuống nhà.
“Tiểu thư. Tôi dọn một ít thức ăn cho cô nhé.”
“Vâng.”
Giản Tuyết Ngưng như vẫn còn ngái ngủ thì chú Nguyên từ ngoài bước vào …
“Chào buổi trưa, tiểu thư.//”
“Chú Nguyên tìm ông cố sao? Chắc ông bên trong phòng đấy ạ.”
Chú Nguyên không ngần ngại lắc đầu phủ nhận …
“Không. Tôi đến tìm tiểu thư theo lệnh của lão gia, ngài nói sau khi cô dậy thì hãy đến tập đoàn một chuyến.”
“Hả?”
Giản Tuyết Ngưng đang ăn mà muốn trào ngược vì lời nói của chú Nguyên …
“Cháu? Cháu đến tập đoàn làm gì?”
“Ngài ấy nói nếu cô không đến thì sẽ tìm cậu Vương Diệc Thần tâm sự.”
Nội tâm của Giản Tuyết Ngưng muốn trỗi dậy, không ngờ ông cố Giản lại tận dụng cô đến như vậy.
“Chú Nguyên, chuẩn bị giúp cháu một ít tài liệu về công ty trong những năm gần đây nhé.!”
“Toàn bộ?”
Giản Tuyết Ngưng cười khổ mà xác nhận nên chú Nguyên cũng nhiệt tình hỗ trợ. Trên đường ngồi trên xe đến tập đoàn, cô vừa xem tài liệu vừa tiếp thu một vài thông tin quan trọng.
“Chú Nguyên, hiện tại tập đoàn là ai đang điều hành vậy?”
“Là ngài Bính và cậu Luân đó ạ.”
Giản Trữ Luân – con trai của Giản Bính/anh trai của ba Giản, trên danh nghĩa cũng là một trong các người anh họ của Giản Tuyết Ngưng.
“Gia đình của bác ấy dường như không có về họp mặt, có chuyện gì à?”
“Thật ra thì gần đây nội bộ trong tập đoàn đang có tin đồn rằng lão gia sắp nghỉ hưu nên ngài Bính đã mua chuộc các cổ đông để đề bạc cậu Luân làm Tổng giám đốc điều hành trong một cuộc họp ngầm, chính vì biết được chuyện này mà lão gia rất tức giận đã cảnh cáo một lần nhưng dường như phản tác dụng.”
Giản Tuyết Ngưng chưa từng tiếp xúc nhiều với Giản Trữ Luân như Đinh Nhất Hoằng nên trí nhớ của cô về người này cũng không nhiều.
“Ý chú là bác ấy thao túng các cổ đông lật đổ ông cố?”
“Vâng.”
Giản Tuyết Ngưng liên hệ cho trợ lý Doãn nhờ kiểm tra một vài thông tin gửi lại, vừa kết thúc cuộc gọi thì chiếc xe đã dừng ngay trước cổng tập đoàn Giản thị.
“Chú Nguyên. Chú đên phòng của ông cố trước đi, để cháu tự đi xem một vòng.”
“Vâng.”
Chú Nguyên đưa lại thẻ ra vào cho Giản Tuyết Ngưng và tự mình đi kiểm tra trước. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô bước chân vào tập đoàn Giản thị - trụ sở ở Thượng Hải này kể từ khi dọn riêng đến Bắc Kinh, tập đoàn hoạt động nhiều lĩnh vực khác nhau nên có sự phát triển lớn mạnh.
“Nè, cô biết gì chưa? Nghe nói hôm nay các lãnh đạo sẽ họp để chọn ra giám đốc điều hành mới đấy.”
“Thật vậy sao? Nhưng mà chủ tịch chúng ta vẫn còn làm mà?”
Giản Tuyết Ngưng vào thang máy lén đeo tai nghe và tập trung bấm điện thoại, nhân viên thấy vậy mới kể tiếp.
“Suỵt. Tôi nói cô hay, một người bạn bên phòng quan hệ công chúng bảo rằng chủ tịch đang bệnh nặng lắm rồi nên các cổ đông phải nhanh chóng lựa ra người kế vị sớm, dường như ứng cử là Giản phó tổng đấy.”
“Đúng là theo như tin đồn, ngài Giản Trữ Luân sẽ là người kế vị tiếp theo rồi.!”
Lúc này, tình hình trong một phòng họp lớn rất căng thẳng bởi sự chỉ đạo ngầm của Giản Bính mà các cổ đông muốn tạo áp lực yêu cầu ông cố Giản về việc đề xuất tổng giám đốc mới.
“Cuộc họp đột xuất hôm nay là như thế nào?”
“Chủ tịch, mọi việc trong tập đoàn đều do một tay cậu Luân và ngài Bính xử lý rất vẹn toàn nên chúng tôi nghĩ là việc chọn ra tổng giám đốc mới không cần bàn nữa mà trực tiếp đưa cho cậu Luân là được. Các vị thấy sao?”
Toàn bộ cổ đông gật đầu đồng tình lia lịa nhưng ông cố Giản thì mặt không cảm xúc, riêng Giản Bính thì cười thầm trong lòng …
“Còn ai có ý kiến khác không? Trữ Luân, cháu là nhân vật chính mà không tính lên tiếng à?”
“Dạ cháu nghe theo ông và … các vị cổ đông.”
Ông cố Giản trầm ngâm suy nghĩ rồi mới cất giọng …
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Cổ đông bắt đầu xôn xao bàn tán, một vị trong đó nhìn Giản Bính ra hiệu mà bắt đầu lên tiếng …
“Chủ tịch à, nói thật ra ngài cũng đã lớn tuổi rồi không tiện xen vào việc ở tập đoàn. Sớm muộn tập đoàn cũng sẽ do cậu Luân quản lý, vậy bây giờ ngài buông tay trước có phải tốt hơn không?”
“Đúng vậy. Những năm qua công ty lớn mạnh đều nhờ vào cậu Luân, không có cậu ấy thì có lẽ tập đoàn đã phá sản rồi.”
Lời nói tưởng chừng như bình thường nhưng đối với ông cố Giản lại là những lời không thể chấp nhận được, vì chiếc ghế này mà hai cha con Giản Bính chuyện gì cũng có thể làm được.
“[Ông nội, để con xem áp lực như này thì ông còn làm được gì?]”
“Lão gia, ngài không sao chứ?”
Lời nói càng ngày càng nhiều khiến ông cố Giản có phần chóng mặt, bất chợt cánh cửa phòng họp mở toang khiến mọi ánh mắt đổ dồn về Giản Tuyết Ngưng đang hiên ngang bước vào …
“Này, cô là ai vậy hả?”
“Ông cố, ông không sao chứ?”
Ông cố Giản trông thấy Giản Tuyết Ngưng liền bình tĩnh trở lại, vị cổ đông kia tự mình đứng lên tính kéo cô ra ngoài nhưng lại bị cô phòng thủ ngược lại …
“Tôi là ai? Anh hỏi chủ của mình xem rằng tôi là ai.”
Vị cổ đông đó quay sang nhìn Giản Bính và Giản Trữ Luân đang từ từ đứng dậy mà không tin vào hình bóng trước mặt …
“Giản Tuyết Ngưng?!”
Chỉ với một cái tên đã khiến sắc mặt của toàn bộ thành viên trong phòng họp đông cứng …
“Đã lâu không gặp.”
Giản Tuyết Ngưng nhờ chú Nguyên dìu ông cố Giản sang ghé ngoài để nghỉ ngơi, và cô mạnh dạn ngồi vào chiếc ghế của ông cố Giản …
“Vậy cuộc họp tiếp tục nhé?”
Các vị thành viên trong phòng họp hiện nay làm sao không biết về Giản Tuyết Ngưng – người thừa kế duy nhất của tập đoàn Giản thị được chọn lựa, chỉ mới mười tuổi đã làm sập nhiều công ty lớn nhỏ trong đó kể cả công ty của Giản Bính và Giản Tùng – ba của Đinh Nhất Hoằng từng thành lập nên mới được điều về tập đoàn chính làm việc.