Một thời gian sau, Giản Tuyết Ngưng năm mười tuổi bắt đầu học trượt băng để hoàn thành ước mơ của mẹ và cô cũng xin ba Giản dọn ra ngoài ở riêng …
“Sao? Con muốn dọn ra riêng? Ở đâu?”
“Nhà cũ của mẹ, trước khi mất mẹ đã sang tên qua cho con rồi.”
Giản Tuyết Ngưng lạnh lùng hồi đáp và nhìn sắc mặt không đồng ý của ba Giản mà lên tiếng thêm.
“Con có thể tự lo cho mình được, ba yên tâm.//”
Và khi ba Giản bị thuyết phục thành công thì Giản Tuyết Ngưng đã chuẩn bị dọn đồ …
“Này em họ?”
Thanh âm kiêu ngạo xuất phát từ một chàng trai hơn Giản Tuyết Ngưng năm tuổi chính là người anh trai họ - Đinh Nhất Hoằng.
“Giải thích được không? Chuyện em đã làm với công ty của ba anh?”
Giản Tuyết Ngưng không muốn hồi đáp nên ngoảnh mặt làm ngơ và tiếp tục bỏ đi …
“Này …”
“Trước khi anh hỏi tôi, thì hãy hỏi ba của anh đã làm những chuyện gì đi.”
Kết thúc hồi tưởng và trở về hiện tại, Giản Tuyết Ngưng mới bình tĩnh trở lại …
“Sau đó em dọn ra ở riêng thì ít khi về nhà, mọi việc còn lại đều do ba em giải quyết và em cũng chuyên tâm học trượt băng nhiều hơn.”
“Ra là vậy.”
Vương Diệc Thần như hiểu được cảm giác của Giản Tuyết Ngưng lúc nhỏ phải kiên cường đến thế nào khi ở trong một gia tộc quyền lực …
“Nhưng mà anh đừng lo, anh sẽ không phải gặp hết họ hàng nhà em đâu. Chỉ cần ba em biết chuyện của hai chúng ta là được rồi.”
Tại tập đoàn Giản thị, đang xử lý nhiều công việc thì ba Giản nhận được một tin nhắn không mấy tốt đẹp liền chau mày đăm chiêu. Những hình ảnh hẹn hò của hai người nhanh chóng được lan truyền với tốc độ chóng mặt, cùng nhiều bình luận tích cực.
“Vậy anh dự định khi nào bắt đầu lại công việc?”
“Hiếm khi có được ngày nghỉ ngơi thì phải tận hưởng chứ? Anh đã nhắn cho chị Linh rồi.”
Trên đường về nhà, chợt Giản Tuyết Ngưng nhận được cuộc gọi từ ba Giản liền nghe máy …
“Ba, sao vậy ạ?”
“Tiểu Ngưng. Vài ngày nữa là ngày họp mặt mỗi năm, con nhớ chứ?”
Giản Tuyết Ngưng nhớ lại lịch ngày tháng rồi mới hồi đáp …
“Vâng, con nhớ. Nhưng mà con sẽ không tham dự, ba cũng biết mà.”
“Ông cố con nhắn cho ba kêu con cùng Vương Diệc Thần về tham dự đấy.”
Bước chân của Giản Tuyết Ngưng chợt khựng lại khiến Vương Diệc Thần dừng theo …
“Con hiểu rồi.”
Kết thúc cuộc gọi với khuôn mặt ưu sầu, Giản Tuyết Ngưng đã sớm đoán việc ông cố biết chuyện nhưng không nghĩ là sớm như này …
“Làm sao thế?”
“Ông cố của em muốn gặp anh vào ngày họp mặt sắp tới của gia tộc.”
Không gian và thời gian như dừng lại với hai mắt mở trưng trưng của Vương Diệc Thần …
“Em đi một mình được rồi, để em nói chuyện lại với ông cố.”
“Đừng. Anh sẽ đi chung với em, anh cũng muốn biết cuộc sống của quý tộc là như thế nào.”
Giản Tuyết Ngưng khá bất ngờ vì Vương Diệc Thần đồng ý họp mặt gia đình của cô …
“Anh không cần miễn cường đâu, em có thể …”
“Anh không miễn cường, anh tự nguyện. Những ngày tháng mà em phải một mình đối mặt khi xưa bây giờ đã có anh rồi.”
Giản Tuyết Ngưng mỉm cười nhẹ và tiếp tục nắm tay cùng Vương Diệc Thần về nhà. Qua vài ngày, cả hai chào tạm biệt gia đình ba mẹ Vương và ra sân bay đi Thượng Hải …
“Thần. Có vài chuyện em nói với anh trước, nhà chính của gia tộc Giản ở Thượng Hải và người đứng đầu là ông cố của em – Giản Uy ngoài ra những người còn lại chắc không cần quan tâm đến đâu.”
“Hả?”
Thượng Hải – trụ điểm kinh tế và là thành phố xa hoa bậc nhất Trung Quốc. Tại một dinh thự riêng nằm biệt lập thuộc về gia tộc Giản thị đã có nhiều thành viên tề tựu …
“Anh Nhất Hoằng, nghe nói công ty bên anh đã đi vào ổn định rồi à?”
“Tin tức nhanh đấy, biết rồi còn hỏi?”
Vài thành viên khác bàn tán xôn xao việc của công ty Racass mới đây …
“Anh nghe vụ của công ty Racass chưa? Nghe nói là người đó ra tay đấy?”
“Đúng là nhìn không ra mà, cũng may người đó không thường xuyên về nếu không …”
Bên ngoài sân bay Thượng Hải đã có tài xế và trợ lý riêng của ông cố Giản chờ đón Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần từ sớm …
“Chú Nguyên?”
“Tiểu thư, đã lâu không gặp. Ông chủ kêu tôi đến đón hai người, mời lên xe ạ."
Vương Diệc Thần lịch sự chào hỏi chú Nguyên và cùng lên xe rời đi. …
“Chú Nguyên, ba của cháu đã tới chưa?”
“Đã đến rồi, thưa tiểu thư.”
Chiếc xe từ từ di chuyển và dừng lại ở trước dinh thự của Giản thị, các người giúp việc nhanh chóng dọn hành lý về phòng tiểu thư mà không dám hó hé nửa lời …
“Thần, anh chắc chắn là muốn vào chứ? Nếu bây giờ anh đổi ý thì em nhờ chú Nguyên đưa anh đến khách sạn gần đây.”
“Không sao đâu, anh ổn mà.”
Ba Giản nhìn thấy cả hai nên đã ra ngoài gặp mặt, cũng như hơi gây áp lực cho Vương Diệc Thần.
“Thế nào? Nếu cậu sợ thì có thể quay đầu …”
“Cháu không sợ đâu, chú yên tâm.”
Gần đến giờ họp mặt nên toàn bộ thành viên của nhà họ Giản đã ngồi vào bàn ăn đầy đủ, chỉ thiếu các nhân vật quan trọng. Đúng lúc này thì ba Giản tiến vào cùng Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần, nữ giới nhỏ tuổi khi vừa thấy Vương Diệc Thần liền vô cùng mừng rỡ vì chính họ cũng là fan hâm mộ của anh.
“Thần, đây là ông bà nội của em và các thành viên của gia đình.”
Vương Diệc Thần lễ phép chào hỏi từng thành viên và bình tĩnh ngồi xuống, riêng Đinh Nhất Hoằng lại có một cảm giác khó chịu.
“Tiểu Ngưng. Sao hôm nay lại có nhã hứng về họp mặt cùng gia đình thế?”
“Đúng đó. Chẳng phải gần mười năm nay em đều không về sao?”
Hai cô chị gái họ nũng nịu lên tiếng tra xét nhưng bị Giản Tuyết Ngưng lườm một phát liền im bặt. Và người cuối cùng mọi người đang chờ đợi là ông cố Giản đã xuất hiện và ngồi ngay trung tâm, ông nhìn một lượt các thành viên bao gồm cả Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần được ông đặc biệt gọi về cũng đã có mặt đông đủ.