Tại nghĩa trang, Giản Tuyết Ngưng cùng Vương Diệc Thần và Tiểu Lam vừa đến liền trông thấy ba Giản đã đợi từ sớm ngoài cổng.
“Ba, đợi lâu chưa ạ?”
“Xin lỗi bác trai, tụi cháu tới trễ./"
Ba Giản lắc đầu ngỏ ý không sao và cùng mọi người bắt đầu vào thăm mộ mẹ của Giản Tuyết Ngưng, sau đó chuyển sang mộ của bà ngoại Tiểu Lam.
“Tiểu Ngưng, chuyện của Trương thị con tính xử lý thế nào?”
Giản Tuyết Ngưng không khó đoán khi ba Giản hỏi chuyện ..
“Ba có ý kiến nào không?”
“Ba và ông cố đã nói chuyện với nhau, đều có chung suy nghĩ rằng tin tưởng vào quyết định của con.”
Giản Tuyết Ngưng vừa nhìn Tiểu Lam vui đùa cùng Vương Diệc Thần vừa trầm ngâm.
“Lần trước, lão Trương có tìm ba vay một ít vốn để trả lương cho các nhân viên còn lại thì phải. Ông ấy nhờ ba giữ bí mật nhưng thiết nghĩ nhất định con sẽ muốn giúp Tiểu Chí nên sẵn ba nói cho con luôn, với lại hình như hôm nay bên Trương thị cũng sẽ mở một cuộc họp cổ đông lớn đấy.
“Con hiểu rồi, cảm ơn ba nha.”
Sau khi thăm mộ xong, ba Giản ngỏ ý đưa Tiểu Lam về nhà trước để Giản Tuyết Ngưng có thời gian đến tập đoàn Trương thị cùng Vương Diệc Thần.“Thần, anh đi cùng có được không? Hay là anh về trước đợi em.
Vương Diệc Thần nắm chặt lấy bàn tay của Giản Tuyết Ngưng mà dịu dàng hồi đáp.
“Không sao. Anh muốn đi cùng em hơn, ví dụ có xảy ra vấn đề nào thì anh có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho em.”
“Cảm ơn anh nhé, anh là tốt nhất”
Cùng thời điểm, tại Trương thị đang diễn ra cuộc họp cổ đông lớn nhằm trao đổi về việc thu mua lại tập đoàn. Hiển nhiên chủ trì cuộc họp là Trương Vũ Chí và ba của mình, không khí trong phòng cũng căng thẳng hơn hẳn.
“Chủ tịch, lễ tân báo có người tên Eirlys muốn gặp.
Chủ tịch Trương và toàn bộ cổ đông nghe đến cái tên Eirlys liền không ngừng xôn xao.
“Eirlys? Là nhà đầu tư có tiếng khó gặp – Eirlys đó sao?”
“Ba, ba có quen với Eirlys đó à?
Chủ tịch Trương lắc đầu nhưng vẫn để trợ lý riêng cho mời, nhưng giây sau người xuất hiện lại là Giản Tuyết Ngưng khiến Trương Vũ Chí ngạc nhiên.
“Tiểu Ngưng, sao em lại đến đây?”
“Như vầy mà anh còn chưa hiểu?”Chủ tịch Trương chầm chậm đứng dậy chào hỏi nhưng Giản Tuyết Ngưng muốn đỡ ông ngồi xuống.“Trương tổng, cháu được ông cố và ba ủy thác giúp ngài. Mọi chuyện còn lại để cháu xử lý, ông ngồi nghỉ xíu nhé."
“Cảm ơn cháu.”
Giản Tuyết Ngưng ra hiệu yên tâm với Trương Vũ Chí rồi quay sang giới thiệu vài điều ..
“Chào các vị, tôi là Giản Tuyết Ngưng. Hôm nay mạo muội tới đây chủ yếu có hai điều cần thông báo, thứ nhất Trương thị sẽ không phá sản và thứ hai là Giản thị sẽ đầu tư vào Trương thị.”
Trương Vũ Chí ngỡ ngàng bao nhiêu thì các cổ đông cũng bàng hoàng theo bấy nhiêu.
“Nói chuẩn xác hơn chính là Trương thị sẽ được sát nhập vào Giản thị và nhận được vốn đầu tư trong ba năm, ngoài ra các quyền hạn hay chức vị tôi vẫn giữ nguyên nhưng ... chỉ là không giữ những người ăn cháo đá bát hoặc vong ơn bội nghĩa.”
Giản Tuyết Ngưng nhấn mạnh từng câu chữ cuối khiến các cổ đông người thì lo lắng người thì khép nép.
“Tôi đã nói rõ như vậy rồi, liệu có ai phản đối không?”
“Không có không có. Nếu được sát nhập vào Giản thị thì quá tốt cho tập đoàn rồi, chúng tôi cảm kích còn không hết huống gì phản đối đúng không?”
Các cổ đông còn lại phản ứng theo đại diện rồi lần lượt xin phép rời khỏi phòng.
“Vậy chúng tôi xin phép trở lại công việc, chú ý giữ sức khỏe nhé. Trương tổng.Trong phòng lúc này chỉ còn lại những người liên quan, gương mặt của Trương Vũ Chí thể hiện rõ nét như cần lắm một câu trả lời.
“Đừng xị mặt ra như thế, em làm như này cũng vì tốt cho Trương thị thôi. Với lại, ông cố và ba của em đều không muốn nhìn Trương thị phá sản. Ít nhất, khi về dưới Giản thị thì tập đoàn còn có khả năng kinh doanh sinh tồn không phải à?"
Trương Vũ Chí vốn không muốn làm phiền đến Giản Tuyết Ngưng, bây giờ càng phải cảm ơn cô hơn vì đã ra tay giữ lại Trương thị.
“Được rồi, đây là hợp đồng sát nhập của Giản thị và đây là hợp đồng tiếp tục đầu tư của Đình Giang . Anh xem qua đi rồi ký tên là được, có gì thắc mắc thì cứ hỏi.”
Mặt khác, tại quán cà phê nhỏ gần Trương thị đang có Vương Diệc Thần chờ đợi ai đó theo lời dặn của Giản Tuyết Ngưng.
“Anh Thần?”
Giọng nói mỏng manh vừa được phát ra đến từ Kim Yến Yến ..
“Đến rồi à? Ngồi đi, Tiểu Ngưng nhờ anh đợi em trước. Lát nữa cô ấy và Tiểu Chí sẽ xuống sau.”
“Tiểu Chí luôn sao?”
Vương Diệc Thần khẽ ậm ừ, song song đó trên phòng họp đã được xử lý xong xuôi.
“Mọi việc còn lại trợ lý Doãn sẽ lo liệu, em đã hẹn Tiểu Yến dưới quán cà phê gần đây. Tính toán thời gian chắc cậu ấy tới rồi, cùng xuống đi.Nội tâm của Trương Vũ Chí vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp Kim Yến Yến ...
“Lễ cưới của em chỉ còn lại vài tuần, hai người mà còn như này là em giận đó.
“Được, anh biết rồi. Vậy đi thôi/”
Trước khi theo Giản Tuyết Ngưng, Trương Vũ Chí nhờ trợ lý Doãn đưa ba Trương về nhà nghỉ ngơi rồi mới đến quán cà phê.
“Tiểu Ngưng có việc gì sao?”
“Tiểu Chí chưa cho em hay tin là Trương thị gặp khó khăn à? ..Cô ấy đến đó xử lý xong sẽ tới ngay.
Kim Yến Yến không hề biết chuyện về Trương thị nên tỏ ra phần nào lo lắng, đúng lúc vừa nhắc thì người vừa tới.
“Hai người .. có còn xem mình là bạn không hả? Nếu không, tại sao có chuyện lại giấu mình thế?”
“Đừng giận, chỉ là ... không muốn cậu lo lắng thôi. Cậu vốn bận nhiều việc, chuyện của tụi mình .. thì tự tụi mình xử lý được mà.”
Trông không khí gượng gạo tràn đầy giữa hai người bạn nên Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần tìm cớ ra ngoài nhằm tạo cơ hội cho cả hai.
“Tiểu Ngưng, sau đám cưới em muốn đi tuần trăng mật ở đâu?”
“Hừm ... Em nghe nói ở Ireland có một truyền thuyết là khi đăng ký kết hôn thì vĩnh viễn sẽ không ly hôn được, chúng ta đi thử được không?”
Vương Diệc Thần đồng ý theo ý kiến của Giản Tuyết Ngưng và toàn tâm nuông chiều cô. Ngược lại, không khí trong phòng đang khá là ngượng ngập giữa Trương Vũ Chí và Kim Yến Yến. Ấy vậy mà cả hai chỉ im lặng nhìn nhau, không ai mở lời vì sợ sẽ gây thêm tổn thương cho đối phương.