Trương Vũ Chí dừng xe ngay tại một cửa hàng trà bánh và hiển nhiên Tiểu Lam rất thích thú khi trông thấy nhiều loại bánh ngon đến thế mà không ngừng cười tươi.
“Lần này về Bắc Kinh xử lý việc à?”Trương Vũ Chí trở về bàn cùng một khay trà bánh trên tay, anh nhẹ nhàng hỏi hạn với Giản Tuyết Ngưng.
“Ồ, về thăm mộ của mẹ và bà ngoại Tiểu Lam. Anh và Tiểu Yến dạo này thế nào?”
Trương Vũ Chí chợt khựng lại động tác mà chìm vào im lặng ..
“Sao vậy?”
“Tụi anh ... vẫn ổn.”
Trương Vũ Chí gượng lòng hồi đáp nhưng từ sắc mặt của anh cũng đủ để Giản Tuyết Ngưng đoán được.
“Không sao đâu, em đừng lo. Đột nhiên em hẹn anh khi vừa về thế này ắt là có việc gấp phải không?”
Giản Tuyết Ngưng lấy ra tài liệu mà ông cố Giản đưa lần trước mà đặt trên bàn.
“Hạng mục này bên anh đang triển khai đúng không?”
Trương Vũ Chí chỉ nhìn tiêu đề bên ngoài bìa là đã biết nội dung bên trong.
“Đúng vậy.”
“Dự án này hình như là anh huy động vốn mà khởi công, vậy lý do gì lại tạm ngừng thế?”
Trương Vũ Chí có nỗi lòng khó nói nên chưa thể giải thích, anh chợt nhớ đến quỹ đầu tư chính là từ Đông Giang nên liền xác nhận lại.
“Quỹ đầu tư là của Đông Giang, chẳng lẽ ..?!”
“Là ông cố của em.”
Trương Vũ Chí chưa từng tiếp xúc với đại diện chính của quỹ đầu tư, mà giờ
đây mới biết người đứng sau là Giản lão gia thì anh đơ người một hồi.
“Ông chỉ nhờ em tìm kiếm lý do thôi chứ em không trực tiếp quản lý.
“Anh hiểu”
Trương Vũ Chí trầm ngâm một hồi rồi giải thích lại tất cả.
“Thật ra, lý do chính không xuất phát từ bên khởi công mà nằm ở bản thân Trương thị. Tình hình kinh tế của Trương thị đang gặp một vài khó khăn, dẫn đến việc thu mua cả tập đoàn nên .”
“Thu mua??"
Trương Vũ Chí thành thật kể lại tường tận sự việc, vốn dĩ tin tức về Trương thị dường như bị phong tỏa nên ngay cả Giản Tuyết Ngưng cũng không hay biết.
“Có một bên đại diện ngỏ ý sát nhập và đảm bảo cổ phần nhưng anh còn đang do dự, mà nếu không làm vậy thì khả năng phá sản chỉ còn là thời gian.
“Nếu như cần em giúp đỡ, anh cứ lên tiếng. Đừng để áp lực quá.//”
Trương Vũ Chí ghi nhận tấm lòng của Giản Tuyết Ngưng và đưa hai chị em về nhà bình an, cùng lúc đó trong nhà đã có Vương Diệc Thần chuẩn bị một bàn ăn tối từ sớm.“Anh Thần ơi"
Tiểu Lam khoái chí chạy thẳng vào lòng của Vương Diệc Thần mà hôn nhẹ lên má trái của anh.
“Tiểu Lam ngoan, có nhớ anh Thần không nào?”
“Có ạ.”
Trong lúc Giản Tuyết Ngưng xử lý công việc thì Vương Diệc Thần một bên vừa vui đùa vừa tắm rửa thay đồ cho Tiểu Lam cho đến khi cho bé lên giường nghỉ ngơi.
“Em sao vậy?”
Vương Diệc Thần quay lại phòng khách liền thấy nét mặt của Giản Tuyết Ngưng có phần căng thẳng.
“Gần đây, anh có gặp Tiểu Yến không? Trạng thái của cậu ấy vẫn ổn chứ?”
Giản Tuyết Ngưng nhắc đến Kim Yến Yến nên Vương Diệc Thần suy nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng hồi đáp.
“Vài ngày trước anh có gặp, cô ấy vẫn cười nói bình thường. Sao thế?”
“Lúc nãy khi nói chuyện với Tiểu Chí, em hỏi thăm quan hệ của hai người thì cậu ấy lại không trả lời. Hai người họ có còn xem em là bạn nữa không?”
Giản Tuyết Ngưng có phần không vui, mà Vương Diệc Thần bên cạnh cũng hiểu lý do là gì.
“Đừng giận nữa, lần này trở lại chẳng phải ông cố giao việc cho em sao? Biết đâu em xử lý ổn thỏa, thì mối quan hệ của hai người họ sẽ tốt hơn thì sao?
“Em cũng khó xử vì chuyện đó đây, lần này liên quan đến chuyện của gia đình Tiểu Chí. Nếu như tình cảnh của họ y hệt như Reina và Quan Kinh Khải, liệu rằng em xử lý có chắc chắn là ổn thỏa không?”
Giản Tuyết Ngưng đứng dậy thở dài rồi tiến tới khu bếp, cô mở tủ lạnh lấy một lon bia mà lên tiếng.
“Lần trước, em dùng thân phận Eirlys để tạo cơ hội cho Tiểu Yến tiếp tục công việc yêu thích của cậu ấy bởi vì em biết cậu ấy sẽ vì hoàn cảnh của bản thân mà từ chối ý tốt của em. Anh không nghĩ rằng là em quá kiêu ngạo về bản thân khi giúp người này xong đến người khác mà không xét đến cảm nhận của họ à?"
Vương Diệc Thần lập tức ngồi dậy bước lại khu bếp mà ôm Giản Tuyết Ngưng vào lòng.
“Anh không cho phép em nói như thế về bản thân nữa, trong lòng của anh và mọi người em luôn luôn là người giỏi nhất. Em ra mặt đều là vì muốn tốt cho họ, thu mua các tập đoàn về dưới trướng của Giản thị chính là muốn giữ lại giúp họ sao?"
“Anh nghĩ như thế hả?"
Vương Diệc Thần đặt lên môi của Giản Tuyết Ngưng một nụ hôn đậm vị ngọt ngào mà sâu lắng..
“Đương nhiên. Ít nhất vị trí số một trong lòng anh mãi mãi chỉ có em.”
Giản Tuyết Ngưng bật cười và tiếp tục nụ hôn còn dang dở với Vương Diệc Thần. Cùng lúc đó tại phòng khách sạn nọ, Kim Yến Yến tay cầm điện thoại lướt nhìn những hình ảnh của cô và Trương Vũ Chí mà buồn bã. Bỗng wechat hiển thị tin nhắn đến từ Giản Tuyết Ngưng, cô vừa bối rối vừa bấm vào xem.
“[Tiểu Yến, mình về Bắc Kinh rồi. Nếu có ấm ức nào thì đến tìm tớ, đừng có giấu trong lòng nếu không mình giận đó. //]”
Chỉ một tin nhắn đủ để khiến Kim Yến Yến ấm lòng mà bật khóc, cô muốn hồi âm nhưng ngón tay chợt khựng lại vì màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Trương Vũ Chí. Sau vài giây cô không chọn nghe máy thì màn hình tự tắt, đồng thời tin nhắn khác từ anh cũng được gửi tới.
“[Anh xin lỗi, sau khi giải quyết tất cả anh nhất định sẽ tới tìm em. Đợi anh.”
Kim Yến Yến vừa đọc tin nhắn vừa khóc nức nở hơn ..
“[Tiểu Chí, em phải làm sao với anh đây?”
Sáng hôm sau, Giản Tuyết Ngưng đang nằm lăn qua lăn lại trên giường một mình thì cảm thấy bên cạnh không thấy hơi ấm của ai kia. Nào ngờ, bên ngoài khu bếp liền vang lên tiếng nói trong trẻo của Tiểu Lam và Vương Diệc Thần khiến cô bất giác cười nhẹ mà hạnh phúc vì cả ba người hiện tại thật giống như một gia đình nhỏ hoàn chỉnh.