Vương Diệc Thần dừng tay lái trước địa điểm tổ chức lễ cưới quen thuộc, anh nắm tay của Giản Tuyết Ngưng cùng bước vào. Cả hai được quản lý chính hướng dẫn vào hội trường, khi tiến vào cô không khỏi ngạc nhiên trước thiết kế vừa hoàn hảo vừa lộng lẫy này.
“Em thấy thế nào?”
“Đẹp quá. Toàn bộ cách thiết kế này đều do một mình anh sắp xếp sao?”
Vương Diệc Thần mỉm cười khi thấy Giản Tuyết Ngưng rất vui với trang trí anh sắp xếp, không ai nghĩ rằng bề ngoài anh tỏ ra lạnh lùng nhưng nay dịu dàng mỗi mình cô khiến nhân viên có mặt đều ngưỡng mộ.
“Đúng đấy, em thấy đẹp thì không uổng công anh rồi.”
“Cảm ơn anh, vì luôn đặt suy nghĩ của em lên đầu.”
Cả hai cùng nhau tham quan thêm một lúc thì chợt điện thoại từ quản lý Hùng gọi đến.
“[Thần à, có chuyện gấp. Phiên dịch viên hỗ trợ em lúc tham dự tuần lễ thời trang ngày mốt có việc đột xuất không tham dự, nhất thời chưa tuyển được người mới. Tự nhiên anh nhớ đến Giản nữ thần, em xem có thể nhờ cô ấy giúp được không?]”
Vương Diệc Thần hướng ánh nhìn sang Giản Tuyết Ngưng đang chăm chú trao đổi với nhân viên quản lý.
“[Em biết rồi, để em hỏi lại cô ấy.]”
Vương Diệc Thần vừa kết thúc cuộc gọi thì đúng lúc Giản Tuyết Ngưng tiến lại…
“Anh sao vậy?”
“Anh Hùng vừa gọi cho anh bảo rằng phiên dịch viên hỗ trợ cho tuần lễ thời trang ngày mốt có việc, muốn anh nhờ hỏi em giúp đỡ.”
Vương Diệc Thần không muốn tạo áp lực cho Giản Tuyết Ngưng …
“Nếu như không được thì để anh nói lại anh ấy tuyển người.”
“Không sao. Chỉ là anh không sợ người khác sẽ nói em đi theo giám sát công việc, không cho anh sự tự do à?”
Vương Diệc Thần dịu dàng ôm lấy Giản Tuyết Ngưng và cô cũng đáp lại cái ôm này.
“Anh cầu còn không được, vả lại toàn thế giới đều biết em là vợ chưa cưới của anh thì việc em đi theo giám sát anh chẳng phải là hiển nhiên à?
“Thật không?”
Giản Tuyết Ngưng ngây ngô hỏi đố khiến Vương Diệc Thần đối đáp thật lòng mà không kém phần ngọt ngào. Sau khi xem hội trường hoàn tất, anh đưa cô về nhà trước và chuẩn bị đến lịch trình kế tiếp.
“Vậy ngày mốt anh tới đón em sau nhé./”
“Em biết rồi. Anh chú ý sức khỏe đấy.”
Giản Tuyết Ngưng nhìn Vương Diệc Thần lái xe rời đi rồi mới bắt đầu vào nhà, nhưng chưa tới cổng thì đã nhận được tin nhắn khẩn cấp từ Giản Trữ Luân mà thở dài.
“Thế nào? Đã nhắn cho Tiểu Ngưng chưa?”
Tại khách sạn Vân thị đang có Ninh Tuấn Khang thản nhiên chờ đợi, bên cạnh là nhóm ba người Đinh Nhất Hoằng và Vân Ngọc Ly cùng Giản Trữ Luân thầm thì to nhỏ.
“Nhắn rồi, không biết đã nhận chưa hay thôi.”
Một hồi sau, bóng dáng của Giản Tuyết Ngưng vừa xuất hiện đã khiến cho nhóm ba người vui mừng ra mặt.
“Tiểu Ngưng, em tới rồi.”
“Anh ta kiếm chuyện gì thế?”
Ninh Tuấn Khang trông thấy Giản Tuyết Ngưng thì liền tươi cười hớn hở.
“Anh và Nhất Hoằng đến dự buổi tiệc, cậu ta biết em không tham dự nên làm mình làm mẩy nãy giờ đấy./”
“Tiệc của anh ta tổ chức ở đây à?”
Cả ba người đồng loạt gật đầu trước câu hỏi từ Giản Tuyết Ngưng thì cùng lúc trợ lý riêng của Ninh Tuấn Khang bước lại tìm cô.
“Giản tiểu thư, Ninh tổng của tôi có lời mời.”
“Ở đây đợi em.”
Giản Tuyết Ngưng theo chân trợ lý của Ninh Tuấn Khang đến tìm anh, trong khi nhóm ba người còn lại thì bắt đầu hóng chuyện.
“Nè nè, hai người nghĩ Ninh tổng này muốn theo đuổi Tiểu Ngưng của chúng ta thật sao?”
Đinh Nhất Hoằng lên tiếng đầu tiên, sau đó Vân Ngọc Ly mới tiếp nối …
“Đương nhiên là thật rồi, hành động của anh ta đã nói lên tất cả còn đâu. Một người đàn ông muốn người con gái mình yêu chú ý thì mới phải làm nhiều trò như này đây.”
“Nhưng mà, tháng sau là đám cưới của Tiểu Ngưng và Thần. Chẳng lẽ cậu ta không biết?”
Quay lại với khung cảnh trước mắt, Giản Tuyết Ngưng bình thản ngồi xuống ghế đối diện với Ninh Tuấn Khang.
“Ninh tổng đặc biệt gây khó dễ cho người nhà của tôi, muốn tôi ra mặt là có mục đích gì đây?”
Giản Tuyết Ngưng mở lời châm chọc nhưng lại không khiến Ninh Tuấn Khang khó chịu.
“Mời em ăn tối.”
“Cảm ơn nhưng tôi đã ăn từ sớm, mong anh nói thẳng vấn đề.”
Ninh Tuấn Khang ra hiệu cho trợ lý lấy hợp đồng đưa cho Giản Tuyết Ngưng …
“Hợp đồng thỏa thuận mở chi nhánh của Houston, em xem đi.”
Trợ lý riêng của Ninh Tuấn Khang vẫn đứng chờ Giản Tuyết Ngưng nhận hợp đồng trên tay nhưng cô chỉ nhìn mà không có ý nhận.
“Nếu như anh muốn bàn về công việc thì có thể trao đổi với giám đốc điều hành của chúng tôi, không còn gì khác thì tôi xin phép.”
“Em thật sự không biết … những gì tôi đang làm chính là có mục đích gì sao?”
Ninh Tuấn Khang đứng bật dậy thốt ra tựa lời tỏ tình khiến nhóm ba người góc kia càng thêm bất ngờ, Giản Tuyết Ngưng khựng lại và quay sang nói những lời cuối cùng.
“Ninh tổng, tôi biết anh tiếp cận tôi là có mục đích nên mới làm nhiều chuyện như thế này nhưng mà chúng ta đã định không thể có kết quả. Tháng sau tôi đã là vợ của người khác và tôi thật sự rất yêu anh ấy, nếu anh không chê chúng ta có thể là bạn tốt của nhau trong công việc lẫn bên ngoài.”
“Là … Vương Diệc Thần kia?”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu xác nhận thay cho câu trả lời, sau đó tiếp lời biết ơn.
“Cảm ơn anh đã dành tình cảm cho tôi, hy vọng sau này anh sẽ gặp được người con gái khác phù hợp hơn tôi.”
Giản Tuyết Ngưng quay lưng rời đi để lại một Ninh Tuấn Khang đang thất thần …
“Tiểu Ngưng, em từ chối thẳng cậu ta trước bao nhiêu người như vậy không sợ ảnh hưởng đến chuyện hợp tác à?”
Giản Trữ Luân thẳng thắn với Giản Tuyết Ngưng nhưng không để Ninh Tuấn Khang nghe thấy.
“Nếu anh ta mà để bụng thì có lẽ không đứng vững trong thương trường này đâu.”
Ninh Tuấn Khang cứ thế nhìn Giản Tuyết Ngưng và ba người còn lại cùng rời đi, thấy vậy trợ lý của anh liền hỏi han.
“Ninh tổng, vậy hợp đồng…?!”
“Chẳng phải cô ấy vừa trả lời đấy sao? Liên hệ trao đổi với giám đốc điều hành của họ, dù gì cấp trên vốn đã có ý định muốn hợp tác với tập đoàn Giản thị rồi nên hợp đồng này buộc phải ký thành công.”
Trên đường về, lễ trao giải mà Vương Diệc Thần tham dự đang được công chiếu trực tiếp nên Giản Tuyết Ngưng mở điện thoại theo dõi. Hình ảnh lạnh lùng anh thể hiện trên màn ảnh với anh của ngoài đời như hai người khác nhau khiến cô vẫn chưa tin lắm nhưng tình cảm sâu đậm cả hai dành cho nhau thì không một ai có thể chối từ.