Sáng hôm sau, Giản Tuyết Ngưng còn đang chìm vào giấc ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại nhưng cô không tỏ ra khó chịu vì là từ Vương Diệc Thần gọi đến.
“Em nghe?”
“Còn ngủ à?”
Giản Tuyết Ngưng dịu dàng trả lời đầu dây với chất giọng chưa tỉnh ngủ.
“Ồ. Tối qua đáp máy bay về trễ, nên em ngủ thêm chút./”
Vương Diệc Thần im lặng đi thì bị Giản Tuyết Ngưng phát hiện.
“Thần, sao vậy? Sao lại đột nhiên không nói gì?”
“Anh đang ngoài cổng nhà, có tiện mở cửa giúp anh không?”
Giản Tuyết Ngưng bật dậy trước câu nói của Vương Diệc Thần mà vội vàng mở rèm cửa mới thấy hình bóng của anh vẫy chào, cô liền lật đật khoác áo ngoài rồi chạy nhanh xuống nhà.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tối nay có một lễ trao giải ở Thượng Hải, chưa tới giờ nên anh qua thăm em luôn.”
Cả hai ôm nhau một lúc thì vô tình bị ông cố Giản bắt gặp, ông hằn giọng nhắc nhở.
“Này này, có gì vào nhà rồi nói.”
“Ông cố.”
Vương Diệc Thần lễ phép chào hỏi đến ông cố Giản và cùng Giản Tuyết Ngưng vào nhà, anh ngồi chờ ở phòng khách đợi cô vệ sinh cá nhân …
“Hôm nay không có bận lịch trình à?”
Ông cố Giản vừa đặt câu hỏi với Vương Diệc Thần vừa chầm chậm bước vào nhà …
“Vâng. Tối nay mới có, nên cháu tranh thủ qua đón Tiểu Ngưng đi xem hội trường lễ cưới sắp tới.”
Vương Diệc Thần hiểu chuyện mà rót trà cho ông cố Giản …
“Chỉ còn lại mấy tuần nữa đúng không? Nếu cần giúp đỡ gì thì hai đứa cứ nói, người lớn trong nhà sẽ giúp.”
“Vâng.”
Hai ông cháu cùng nhau trò chuyện trong giây lát cho đến khi Giản Tuyết Ngưng xuống nhà.
“Ông cố, hai người nói chuyện gì đấy?”
“Không có gì đâu.”
Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần cùng tạm biệt ông cố Giản, sau đó lên xe đi chơi.
“Em còn chưa giải thích chuyện của Ninh Tuấn Khang là như thế nào đó.”
Khuôn mặt ghen tuông của Vương Diệc Thần tuy không biểu hiện nhưng lại khiến Giản Tuyết Ngưng cười nhẹ.
“Chúng ta sắp làm đám cưới rồi mà anh còn ghen à?”
“Anh nào có ghen, chỉ là … tò mò thôi./”
Giản Tuyết Ngưng càng không giấu được nụ cười khi Vương Diệc Thần giả vờ chối việc, cả hai cùng nhau dừng lại tại nhà hàng của mẹ Giản Bảo Đăng khi được cô đề xuất.
“Giản tiểu thư?”
Bà chủ vừa trông thấy Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần liền nhiệt liệt tiếp đón.
“Chào dì, việc kinh doanh vẫn ổn chứ ạ?”
“Vẫn ổn vẫn ổn, đây là chú rể tương lai phải không?”
Bà chủ hướng ánh nhìn sang Vương Diệc Thần và anh lịch sự chào hỏi.
“Vâng, chào dì. Cháu là Vương Diệc Thần.”
Bà chủ hào hứng đáp lại câu chào và dẫn cả hai vào phòng riêng sau đó mới gọi món.
“Bảo Ngọc đâu rồi dì?”
“Con bé đi thực tập rồi, gần chiều mới về.”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu như đã hiểu, bà chủ nhận đặt món xong và rời khỏi phòng trước nhằm để lại không gian cho hai người.
“Bây giờ em có thể giải thích chuyện của Ninh Tuấn Khang kia rồi chứ?”
“Nói thật là em không có ấn tượng lắm, chỉ nhớ là lúc nhỏ cậu ta từng tỏ tình mà bị em từ chối sau đó cùng gia đình di cư sang nước ngoài nên không còn gặp nhau nữa thôi.”
Vương Diệc Thần có vẻ mặt rất là e ngại về Ninh Tuấn Khang kia.
“Vậy bây giờ cậu ta về nước là muốn theo đuổi lại em?”
“Không biết nữa, em đâu có để ý.”
Giản Tuyết Ngưng điềm đạm lựa chọn thức ăn nhưng Vương Diệc Thần không có vẻ gì là yên tâm.
“Tiểu Ngưng, em nói xem em còn những hoa đào nào khác mà anh chưa biết không?”
“Ý anh là sao?”
Gương mặt của Giản Tuyết Ngưng khó hiểu trước câu hỏi từ Vương Diệc Thần khiến anh khó nói nên lời…
“Ý anh là … thôi không có gì đâu./”
Vương Diệc Thần lựa chọn không hỏi thêm nữa, nhưng điều đó làm cho Giản Tuyết Ngưng nhìn ra được là anh đang lo lắng chuyện gì nên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của anh…
“Em biết là anh đang nghĩ đến điều gì, nhưng mà quá khứ đã qua thì đừng nên nhắc lại. Hiện tại và tương lai đều là chúng ta sẽ bên cạnh nhau, không phải sao?”
Vương Diệc Thần ngẫm nghĩ bản thân khi mà chính điều lo lắng của anh lại trở thành nỗi khổ tâm của Giản Tuyết Ngưng …
“Anh xin lỗi, anh … chỉ là hơi lo, lo sợ em và cậu ta sẽ … nối lại tình xưa. Anh …”
“Không sao, em hiểu.”
Giản Tuyết Ngưng chủ động đặt nụ hôn nhẹ lên bờ môi của Vương Diệc Thần …
“Như vầy không lo nữa chứ?”
“Hừm. Một lần nữa được không?”
Cả hai tươi cười vui vẻ với nhau cho đến khi nhân viên phục vụ đem đầy đủ món vào, cùng lúc đó Ninh Tuấn Khang tại khách sạn nọ đang chờ trợ lý làm thủ tục trả phòng …
“Ninh tổng, sao chưa đầy 24 tiếng mà anh lại muốn rời đi rồi?”
Ninh Tuấn Khang đánh nhẹ với trợ lý riêng mà cất giọng …
“Cậu còn nói? Không phải ban đầu đã nói với cậu là đặt phòng của khách sạn Vân thị sao?”
“Tại sao? Chỗ này không tốt à?”
Trợ lý không hiểu chuyện khiến Ninh Tuấn Khang thở dài …
“Còn không mau đặt phòng.?”
“Vâng.”
Trở lại phía nhà hàng là vài tiếng sau, Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần đã dùng bữa xong thì chào tạm biệt với bà chủ.
“Lịch trình của anh đến giờ chưa?”
“Vẫn chưa. Anh đưa em đi xem hội trường lễ cưới trước nhé./”
Nhận được cái gật đầu từ Giản Tuyết Ngưng nên Vương Diệc Thần di chuyển bánh lái, chợt điện thoại của cô báo tin nhắn đến từ Vân Ngọc Ly.
“[Tiểu Ngưng. Ninh Tuấn Khang kia đến ở khách sạn của chúng ta rồi, có cần từ chối không?]”
Giản Tuyết Ngưng quyết đoán mà nhấn từng chữ hồi âm tới Vân Ngọc Ly, bên cạnh đó cô còn dự phòng dặn riêng với Đinh Nhất Hoằng và Giản Trữ Luân vài chuyện nhằm không để Ninh Tuấn Khang gây khó dễ.
“Có chuyện gì xảy ra à?”
Vương Diệc Thần chú ý hành động của Giản Tuyết Ngưng mà hỏi thăm …
“Không có gì đâu, chuyện công việc thôi.”
Sau khoảnh khắc vừa rồi, Giản Tuyết Ngưng không mong Vương Diệc Thần nghĩ ngợi thêm nên cô đành nói tránh nói giảm để anh yên tâm. Ngoài ra, cô thầm nghĩ trong lòng về chuyện của Ninh Tuấn Khang và có lẽ cô nên sớm giải quyết nhằm không phát sinh thêm hậu quả về sau.