Vương Diệc Thần có phần đau lòng nhìn Giản Tuyết Ngưng cố gắng trên sân băng nhưng vẫn phải kìm nén, ngay cả Trình Khiết cũng khó lòng mà không rơi lệ.
“[Tiểu Ngưng.]”
Sau khi biểu diễn xong thì Giản Tuyết Ngưng chầm chậm tiến lại chỗ nghỉ ngơi, cô sờ nhẹ vào đôi chân hơi đau nhói của bản thân khiến Vương Diệc Thần lo lắng…
“Sao vậy? Vết thương cũ tái phát à?”
“Không sao. Có chút hơi nhói thôi, không nặng đâu.”
Trình Khiết lấy một túi đá nhỏ đưa cho Giản Tuyết Ngưng chườm vào chỗ bị thương.
“Em không sao chứ? Tiếu Ngưng?”
“Chị Khiết yên tâm, em không sao.”
Trợ lý của Trình Khiết gọi cô đi xử lý công việc nên chỉ còn lại Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng.
“Thần, anh có trách em không?”
Vương Diệc Thần ân cần phủ nhận rồi nhẹ nhàng ôm lấy Giản Tuyết Ngưng vào lòng …
“Làm sao trách em? Anh còn tự trách bản thân không thể phân ưu với em, khiến em phải chịu đựng một mình rồi.”
“Có anh thật tốt.”
Cùng lúc đó, Hạ Nguyệt Lệ đang ở ngoài trước cổng trại giam chờ vào thăm Hạ tổng nhưng gác canh thông báo ông không đồng ý gặp mặt nên cô đành nhờ họ gửi đồ dùng và thức ăn đến cho ông.
“[Ba, cho dù có như thế nào thì ba vẫn là ba của con. Con nhất định sẽ đợi được ngày ba chịu gặp con//]”
Bên ngoài vốn đã có Giản Bảo Đăng chờ sẵn, khi thấy anh thì Hạ Nguyệt Lệ khá là ngạc nhiên.
“Ông ấy … vẫn không gặp em à?”
Hạ Nguyệt Lệ cúi đầu thở dài xác nhận…
“Đi thôi, anh đưa em về.”
Sau khi hoàn thành tâm nguyện của bản thân, Vương Diệc Thần lái xe đưa Giản Tuyết Ngưng về lại nhà chính trước khi đi tiếp lịch trình làm việc.
“Thần, em quyết định sẽ từ chối suất du học trao đổi kia.”
“Sao vậy? Cơ hội tốt mà?”
Giản Tuyết Ngưng tự khuyên nhủ bản thân mà hồi đáp.
“Cơ hội thì sẽ còn nhiều, chỉ là lúc này chưa thể dùng được thôi.”
Bánh xe vừa dừng lại trước đèn đỏ thì Vương Diệc Thần liền nắm lấy bàn tay của Giản Tuyết Ngưng.
“Lựa chọn của em anh đều không có ý kiến, chỉ cần em vui là được.//”
Một ngày bên nhau lặng lẽ trôi qua cùng thời gian kéo dài đến hơn một tháng sau đó, Giản Tuyết Ngưng bắt đầu kỳ thi tốt nghiệp sớm hơn dự định.
“Tuyết Ngưng, tới giờ thi rồi đấy. Chuẩn bị nhé.!”
“Vâng.”
Giản Tuyết Ngưng vốn là học sinh đặc biệt nên kỳ thi lần này cũng đặc biệt không kém, kết thúc bài thi đã là gần trưa nên cô được nghỉ tiết chiều nhằm chuẩn bị cho lịch thi hai ngày sau.
“Tuyết Ngưng, đại diện của hai trường kia nhờ thầy nhắn với em rằng họ chấp nhận đợi em thay đổi suy nghĩ bất cứ lúc nào nên khi nào em có hối hận thì hãy cho thầy hay đó. Biết chưa?”
“Vâng. Cảm ơn thầy, vậy em về trước.//”
Giản Tuyết Ngưng vừa ra khỏi cổng trường thì nhận được cuộc gọi từ Giản Trữ Luân liền thấy không vui.
“Chuyện gì?”
“Sao lần nào anh gọi thì em cũng đều gắt với anh thế?”
Giản Trữ Luân tuy có vài phần oán trách nhẹ nhưng vẫn nghe lời của Giản Tuyết Ngưng mà nói tiếp.
“Ngày mai là đại hội cổ đông toàn tập đoàn, bao gồm các công ty cổ phần lớn nhỏ. Em có tham dự không?”
“Một mình anh không xử lý được à?”
Giản Trữ Luân sớm đoán được ý định từ chối của Giản Tuyết Ngưng..
“Anh dưới quyền của em đó, đại tiểu thư à.”
Giản Tuyết Ngưng thở dài trầm ngâm mà lên xe về nhà, không quên trả lời Giản Trữ Luân. Trên đường về, tình cờ nhìn thấy một đoàn phim có Tiêu Cẩn Lâm đóng chính nên nhờ tài xế tấp vào lề. Tuy nhiên, cô lại bắt gặp hình ảnh đối xử khác biệt với Tiêu Cẩn Lâm mà anh lại không có ý tranh cãi.
“Anh Tiêu, có người quen tìm bên ngoài. Anh có biết người này không?”
Một nhân viên bảo an đến thông báo cho Tiêu Cẩn Lâm và hướng ánh nhìn sang Giản Tuyết Ngưng.
“Tuyết Ngưng?”
Tiêu Cẩn Lâm lập tức tìm đến chỗ của Giản Tuyết Ngưng mà chào hỏi …
“Sao cô lại ở đây?”
“Tôi đang thi ở đại học gần đây, trông thấy đoàn quay phim của anh nên vào hỏi thăm. Dù gì anh cũng là bạn thân nhất của Thần, nếu đi ngang không vào thì thật thất lễ.”
Đạo diễn chính chuẩn bị set quay thì gặp Tiêu Cẩn Lâm đang trò chuyện cùng ai đó ngoài đoàn phim liền hỏi sang trợ lý.
“Này, ai đang nói chuyện với Cẩn Lâm thế?”
Người trợ lý đeo kính cố gắng nhìn kỹ về hướng của Tiêu Cẩn Lâm mới phát hiện thân phận của Giản Tuyết Ngưng.
“Đạo diễn, đó là nữ thần Giản Tuyết Ngưng. Từng là tuyển thủ trượt băng cấp quốc gia và là bạn gái, à không bây giờ nên đổi là vợ chưa cưới của Vương Diệc Thần đấy.”
Vị đạo diễn trầm ngâm hồi lâu thì Tiêu Cẩn Lâm và vài nhân viên bảo an cầm trên tay rất nhiều túi xách giấy.
“Đạo diễn, bạn của tôi đi ngang mời cả đoàn cà phê và trà sữa. Mong anh nhận cho."
“Được. Thay tôi cảm ơn người bạn đó của cậu nhé.!"
Vị đạo diễn nở một nụ cười lịch sự nhưng lại có phần khinh bỉ, thay vào đó Giản Tuyết Ngưng trên đường về gửi tin nhắn thông báo đến Vương Diệc Thần. Tối hôm đó, cô đành phải thức khuya xử lý công vụ nhằm chuẩn bị cho họp cổ đông ngày mai cùng nhiều suy nghĩ và ngủ quên hẳn trên bàn học đến tận sáng cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới khiến cô lờ mờ tỉnh giấc…
“Tiểu Ngưng, em tới tập đoàn chưa?”
Giản Tuyết Ngưng vừa dụi mắt vừa kiếm tra lại đồng hồ, sau đó phản hồi lại Giản Trữ Luân.
“Sorry, ngủ quên mất. Tầm nửa tiếng nữa em tới.//”
“OK.!”
Tại tập đoàn Giản thị_là tập đoàn kinh tế lớn nhất ở Thượng Hải hiện tại thuộc gia tộc nhà họ Giản, hoạt động rất nhiều lĩnh vực kinh doanh gồm nhiều công ty lớn nhỏ trong và ngoài nước. Hôm nay là đại hội cổ đông một năm một lần nên các đại diện sắp xếp tham dự, và cũng mong sẽ được gặp vị chủ tịch tương lai ai nấy đều biết mà mở mang tầm mắt.