Trường đua ngày càng nhộn nhịp khi còi tín hiệu vang lên bắt đầu thi đấu, nhiều xe mô tô lập tức di chuyển bánh lái và tập trung đường đua của bản thân. Giản Tuyết Ngưng bên trong phòng chờ dành cho khách cũng rất là hồi hộp, không ngừng chấp hai tay cầu nguyện.
“Đã tới điểm cuối cùng, và tuyển thủ Vương Diệc Thần đang theo đuổi sát sao vị trí đầu. Nếu có thể vượt qua thì cậu ấy sẽ tiếp tục là quán quân năm nay.”
Bình luận viên vô cùng sôi nổi nhưng Giản Tuyết Ngưng chỉ chú ý vào Vương Diệc Thần, trọng tài cuối điểm đã giơ cao cờ chiến thắng và anh đã vượt ngang tới đích ngay phút chót khiến khán đài hô vang chúc mừng.
“Và quán quân năm nay thuộc về tuyển thủ Vương Diệc Thần, xin chúc mừng.”
Giản Tuyết Ngưng âm thầm tự hào nhìn Vương Diệc Thần đang được trao giải, sau đó lại ngẫm nghĩ lại chuyện du học kia cho đến khi anh tìm tới.
“Tiểu Ngưng, anh còn buổi phỏng vấn chung. Chờ anh một lát nhé.”
“Em biết rồi, anh mau đi đi/”
Thời gian phỏng vấn riêng của Vương Diệc Thần kéo dài khá lâu, riêng Giản Tuyết Ngưng được sắp xếp nghỉ ngơi trong phòng chờ của anh thì lại vô tình ngủ thiếp đi.
“Phỏng vấn rất tốt, một lần nữa chúc mừng cậu nhé./!”
“Cảm ơn mọi người.”
Vương Diệc Thần cùng nhiều bó hoa trên tay trở về phòng nghỉ thì đã thấy Giản Tuyết Ngưng ngủ gục trên thành ghế sô pha nhỏ, anh chầm chậm đặt bó hoa xuống rồi nhẹ nhàng bước tới chỗ cô. Khuôn mặt khi ngủ của cô như một đứa trẻ khiến anh nhìn mãi không thôi, những tóc mái lưa thưa rũ trên phần trán thì cô cũng vừa mở mắt dậy.
“Xin lỗi, em ngủ quên mất.”
“Làm sao vậy? Vẫn còn nghĩ về chuyện du học trao đổi kia à?”
Vương Diệc Thần dịu dàng ngồi bên cạnh để Giản Tuyết Ngưng ngồi dậy có thể tựa đầu vào vai của anh.
“Em có chút không nỡ rời xa anh, hay là tháng sau chúng ta tổ chức đám cưới xong hẳn rồi em mới đi được không?”
“Em sợ có ai cướp anh đi à?”
Giản Tuyết Ngưng không ngần ngại ừ một tiếng khiến Vương Diệc Thần sờ nhẹ mũi cô mà nuông chiều, lúc này bên ngoài có tiếng gọi từ quản lý Hùng…
“Thần, anh để chìa khóa xe nhé. Vài ngày sau anh lại qua đón.//”
“Cảm ơn anh Hùng.”
Giản Tuyết Ngưng có phần tò mò thì Vương Diệc Thần liền giải thích …
“Lịch trình của anh tối mai mới đi, nên từ giờ chúng ta rảnh thời gian. Em có muốn làm gì hay đi đâu không?”
“Hmm … Em hơi đói, em muốn ăn mì ý chính tay anh làm.”
Vương Diệc Thần gật đầu đồng ý và lái xe đưa Giản Tuyết Ngưng về nhà riêng. Cùng thời điểm, Hạ Nguyệt Lệ tại tập đoàn Hạ thị đang cùng xử lý công việc với Giản Bảo Đăng …
“Anh nè, em dự định ngày mai sẽ đến trại giam thăm ba. Anh đi cùng em không?”
Giản Bảo Đăng chợt im lặng một hồi, nhưng khi nhìn biểu cảm của anh khác lạ nên Hạ Nguyệt Lệ rút lời.
“Không sao. Việc xây dựng lại Hạ thị còn rất nhiều, để em đi một mình cũng được.”
“Anh xin lỗi, chỉ là anh … chưa chuẩn bị tinh thần để gặp trực tiếp ông ta.”
Hạ Nguyệt Lệ vừa lắc đầu vừa khuyên nhủ, bản thân cô hiểu rõ tâm trạng của Giản Bảo Đăng …
“Em hiểu, là em chưa suy nghĩ thấu đáo. Xin lỗi anh.”
Giản Bảo Đăng ân cần vuốt nhẹ bờ má của Hạ Nguyệt Lệ, đúng lúc Giản Trữ Luân và Dịch Trọng Khiêm cùng tới.
“Ô hai người đều ở đây à? Họp một chút đi.”
“Được.//”
Tại nhà riêng của Vương Diệc Thần, anh đang dày công sắp xếp nguyên liệu trong khi Giản Tuyết Ngưng ở một bên hỗ trợ anh.
“Chỉ là nấu mì ý thôi mà, lần trước em đâu thấy anh chuẩn bị nhiều thứ đến vậy.”
“Hôm nay là ngày đặc biệt, nên món ăn sẽ được chú trọng đặc biệt hơn.”
Vương Diệc Thần điềm đạm giải nghĩa cho Giản Tuyết Ngưng nhưng khi thành phẩm được làm ra lại không được như ý muốn.
“Thần, em nghĩ là hãy làm mì ý bình thường thôi nhé."
“Anh cũng nghĩ vậy.”
Hai người bị hành động ngốc nghếch của bản thân mà bật cười, một hồi sau Vương Diệc Thần bày ra hai dĩa mì ý cùng một chai rượu vang …
“Đúng là mì anh làm là ngon nhất.!”
“Em ăn ngon là được.”
Sau một bữa tối nhiều thú vị thì cả hai cùng nhau tựa đầu mà ngắm sao trời ngoài ban công.
“Thần, ngày mai anh cùng em tới một nơi được không?”
Vương Diệc Thần dự định đặt câu hỏi nhưng khi thấy đường nét gương mặt hài hòa của Giản Tuyết Ngưng thì anh từ bỏ ý định.
“Được.”
Giản Tuyết Ngưng qua đêm tại nhà của Vương Diệc Thần và hiển nhiên đã cùng nhau trải qua những khoảnh khắc mặn nồng nhất.
“Tiểu Ngưng, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.”
Vương Diệc Thần tiếp tục nụ hôn vừa sâu còn dang dở rồi từ từ cởi bỏ quần áo trên người của cả hai, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo kia xuất hiện hai hình bóng đã hòa làm một vào nhau. Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu vào rèm cửa khiến Giản Tuyết Ngưng nhíu mày mà tỉnh giấc trong vòng tay của anh. Một lần nữa, cô sờ nhẹ vào gò má của anh mà cẩn thận xác nhận lại người đàn ông cô đang gối đầu trước mặt chính là định mệnh của bản thân mà tươi cười hạnh phúc.
“Hửm?”
“Em làm anh thức giấc à?”
Vương Diệc Thần nắm lấy bàn tay của Giản Tuyết Ngưng mà lắc đầu…
“Lát nữa chúng ta sẽ đi đâu?”
“Ngôi nhà thứ hai của em, không lạ với anh đâu.”
Vài tiếng sau, Vương Diệc Thần lái xe dừng trước sân trượt băng và cùng Giản Tuyết Ngưng vào trong. Trình Khiết nhìn thấy cả hai liền vui vẻ chào đón.
“Rất vui gặp lại cậu, cậu Vương.”
“Vâng.”
Vương Diệc Thần và Trình Khiết chờ đợi Giản Tuyết Ngưng thay đồ diễn tập với biểu cảm khác nhau, còn cô thay xong lại nhìn bản thân trong gương mà cười khổ nhưng cố gắng không buồn.
“Cậu Vương, về sau nhờ cậu chăm sóc Tiểu Ngưng nhé.”
“Tại sao chị lại nói vậy?”
Vương Diệc Thần hỏi đáp đến Trình Khiết, cô bình tĩnh nói sự thật.
“Hôm nay, Tiểu Ngưng quyết định tốt nghiệp sân băng này để bắt đầu một chương mới cùng với cậu nên đây sẽ là biểu diễn cuối cùng của con bé.”
Trình Khiết tiết lộ lý do khiến Vương Diệc Thần im lặng và suy nghĩ…
“Cậu đừng cảm thấy có lỗi, Tiểu Ngưng không nói cho cậu chính là không muốn thấy khuôn mặt lo lắng của cậu hiện tại nên hãy cư xử bình thường thôi.”
Trình Khiết đưa ra lời khuyên và nhận được cái gật đầu đồng ý từ Vương Diệc Thần, đúng lúc này Giản Tuyết Ngưng chuẩn bị hoàn tất và trở ra. Cô đang đứng ngay trung tâm sân băng và bắt đầu từng bước trượt cuối cùng trên nền nhạc hòa lắng mà không quên thể hiện cảm xúc như trong những lần thi đấu trước kia.