Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 14




Từtrong nhà hàng bước ra, họ tình cờ gặp Hàn Thiếu Khanh. Anh ta mặc một chiếc áosơ mi mỏng, Kiều Ưu Ưu không tin anh ta không cảm thấy lạnh trong cái gió réttháng chạp của Bắc Kinh lúc này.

“Ưu Ưu,trưởng phòng Tống. Thật tình cờ!”

Tống TửĐồng lịch sự đáp lại, “chào giám đốc Hàn.”

“Haingười đã ăn chưa?”

“Chúngtôi ăn rồi, đang chuẩn bị về.” Không khách sáo như Tống Tử Đồng, Kiều Ưu Ưuthẳng thắn trả lời, giọng nói cũng không mấy thân thiện. Hàn Thiếu Khanh làloại người nhỏ mọn, có tí chuyện cỏn con mà cũng kể lại với Tần Niệm, cô ghétnhất là loại người hay đưa chuyện.

HànThiếu Khanh cười nhẹ: “Ưu Ưu vẫn còn giận tôi phải không? Hôm nào tôi mời cô ăncơm, coi như chuộc tội, được không?”

Trử Tưđứng bên xe của Kiều Ưu Ưu một lúc lâu, đợi Kiều Ưu Ưu cho đi nhờ về nhà, đợilâu lắm mới thấy người ra nhưng lại bị chặn lại. Dưới ánh đèn, Trử Tư quan sátHàn Thiếu Khanh, suy nghĩ một chút rồi anh tiến lại phía họ.

“Chịba, em không đi xe tới, chị đưa em về nhé?” Người vẫn chưa bước đến nơi, Trử Tưđã cao giọng hét to, chỉ lo người khác không biết Kiều Ưu Ưu là chị dâu củaanh.

Tống TửĐồng bị gạt sang một bên, Trử Tư cười hì hì tới bắt tay chào hỏi Hàn ThiếuKhanh.

Kiều ƯuƯu vốn dĩ rất thích những việc kiểu như người khác làm gì mình cũng làm theo.Tuy miệng cô thì cằn nhằn nói Trử Tư là một rắc rối lớn, nhưng bước chân cô thìlại thoăn thoắt bước đi theo anh.

Kiều ƯuƯu lục tìm chìa khóa xe rồi ném cho Trử Tư, còn mình thì tự ngồi lên ghế phụ.Trử Tư cầm lấy chìa khóa như đỉa phải vôi, làm ra vẻ rất bất an, lẩm bẩm, nói:“Em vừa uống rượu, em sợ bị chú cảnh sát bắt vào đồn công an.”

Kiều ƯuƯu thắt dây an toàn, “vậy thì chú cứ dùng mỹ nhân kế để mê hoặc người ta thacho mình.”

Trử Tưngồi vào trong xe, đóng cửa xe rất mạnh, giọng nói cũng không cười đùa như lúcnãy, “Kiều Ưu Ưu, sao chị có thể làm như vậy?”

Trử Tưtức giận, Kiều Ưu Ưu không chắc có phải do cô nghi ngờ giới tính thật của anhnên anh mới tức giận hay không.

Chiếcxe lao nhanh như bay, Kiều Ưu Ưu phản xạ có điều kiện bèn giơ tay phải lên nắmlấy tay nắm trên cửa xe, lo sợ hét lên bắt anh đi chậm lại.

“Đã nóilà em uống rượu rồi mà.”

Có đầyđủ lí do nên Kiều Ưu Ưu không thể phản bác lại được.

* * *

Bênngoài cửa sổ là những dãy đèn neon, khuôn mặt Trử Tư lúc sáng lúc tối, Kiều ƯuƯu cảm thấy mình cũng có chút quá đáng, dù sao cậu ta cũng là em chồng mình,lúc nãy còn vừa thanh toán cho cô tiền bữa tối, sao cô có thể làm mất mặt cậuta như vậy?

“Chú tưà, những gì chị nói khi nãy chú đừng để bụng nhé!”

“Anh banhà em có điểm nào không bằng cái tên Tống Tử Đồng kia?”

“À!”

Chủ đềthay đổi nhanh quá khiến Kiều Ưu Ưu có phần không theo kịp, sau khi hiểu rõ lờicủa Trử Tư, Kiều Ưu Ưu bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này. Có điểm nào không bằng?Cô chưa từng so sánh, nhưng vì sao lại phải đặt họ ở cạnh nhau để so sánh?

“Còncái tên Hàn Thiếu Khanh đấy nữa, sao anh ta cười với chị mà tươi như hoa thế?”

“Tươinhư hoa?” Kiều Ưu Ưu lẩm nhẩm lặp lại, đột nhiên cô cao giọng hét lên: “Chú Tưchú có ý gì vậy? Chú cho là tôi đang cắm sừng anh ba chú sao? Mà không chỉ cắmmột sừng mà tận hai sừng! Có em nào như chú không?”

“Chịcáu cái gì chứ? Chỉ là em nghi ngờ thế, chứ em có nói thế đâu. Trước đây saochị lại thích Tống Tử Đồng? So với anh trai em thì thật kém xa! Còn cái tên HànThiếu Khanh, miễn cưỡng thì có thể so sánh một chút với anh trai em, chị để ýmột chút cũng là chuyện bình thường, nên em mới càng không hiểu.”

“Làmgì?”

“Tôibảo chú dừng xe lại!”

“Khôngđược, phải đưa em về nhà đã” Trử Tư cứng đầu nói. Thế nhưng Kiều Ưu Ưu khôngthèm quan tâm, cô nhấc chân đá Trử Tư một cái rất mạnh, đau tới mức khiến choTrử Tư há hốc miệng, nhưng tốc độ xe vẫn chưa giảm, chiếc xe vượt đèn đỏ phinhư tên bắn về nhà, điều đáng ngạc nhiên là đã biến chiếc xe Volvo mạnh mẽ trởthành xe đua, tạo ra một vệt khói dài trên con đường vắng người.

Đến cửanhà, Kiều Ưu Ưu chạy tới cái cây lớn nôn thốc nôn tháo, cả bữa ăn đồ Tây hômnay thế là đi ra hết. Trử Tư vỗ vào lưng Kiều Ưu Ưu, miệng vẫn không ngừng lảinhải: “Thật là đáng tiếc, đồ ăn đắt như vậy, chưa đi vào dạ dày đã bị nôn rahết rồi.”

Kiều ƯuƯu nôn sạch hết tất cả rồi lảo đảo đứng lên, trong mắt vẫn còn vương lại vàigiọt nước mắt, ngón tay chỉ thẳng vào mũi Trử Tư, nói: “Việc hôm nay tôi nhớrồi đấy, cậu dám làm trò này với tôi, tôi sẽ vùi cậu vào đống phân cho cậu chếtthối thì thôi.”

Trử Tưnghiêng đầu, nhún vai, “tùy chị thôi.”

* * *

Bà Trửnhìn thấy Kiều Ưu Ưu như vậy, tháo kính xuống đứng lên, “sao lại về nhà giờnày?”

Kiều ƯuƯu mắt đẫm nước bước nhanh tới bên bà Trử nói: “Mẹ, mẹ phân xử giúp con đi.”

Bà Trửlo lắng, hai đứa nó chẳng nhẽ lại cãi nhau? Bà kéo Kiều Ưu Ưu ngồi xuống ghếdịu giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tốinay con thấy Trử Tư và một cô gái đi ăn cơm với nhau, thấy vậy dĩ nhiên là conrất vui, con định tối về nhà kể cho mẹ nghe, nhưng Trử Tư lại đề phòng con nhưđề phòng trộm vậy, chú ấy không muốn con nói với mẹ, còn lái xe của con như láixe đua ý, làm cho ruột gan con lộn tung lên, vừa mới đứng trước cửa nhà nôn hếtcả.”

Trử Tưvừa bước một chân vào phòng khách liền bị ánh mắt hình viên đạn của bà Trử liếcnhìn, anh không dám lên tiếng mà chỉ cúi đầu đi nép vào bên tường.

“Ngàymai con đưa cô gái đó về đây cho mẹ xem mặt!”

“Khôngphải là con dâu mẹ thì dẫn về đây làm gì cho mất công!”

Bà Trửtức giận, đập ghế đứng lên, chỉ vào Trử Tư nói: “Không phải con dâu thì cũngphải dẫn về đây! Hai chân con như lắp hỏa tiễn vậy, suốt ngày chỉ biết chạylung tung khắp nơi, chỉ biết đi gây chuyện xằng bậy, một người đàn ông trưởngthành dẫn bạn gái về nhà gặp bố mẹ thì có làm sao?”

Kiều ƯuƯu ngồi trên ghế sofa dụi dụi mắt, bộ dạng rút gươm giương cung, cô nên an ủibà chứ không ngọn lửa này có thể sẽ lan sang cả người cô.

“Mẹ, mẹđừng tức giận, chú tư chắc cũng chỉ muốn lựa chọn cho thật chính xác rồi mớidẫn người ta về. Tối nay con ngủ ở đây được không? Con mệt quá, không muốn láixe về.”

Bà Trửtrừng mắt nhìn Trử Tư, Trử Tư đút tay vào túi quần không nói năng gì.

“Để dìTrương dọn dẹp phòng cho con, thay ga trải giường mới. Hôm nay lạ nhỉ, lại muốnngủ ở nhà?” Bà Trử cầm quyển sách bị vứt trên ghế lên, quay người về phòng.

Trongphòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Trử Tư nói bằng khẩu hình: “Hòanhau.”

“Hòachú nhé!”

“Emkhông!”

* * *

Bật đènngủ lên, Kiều Ưu Ưu nhìn chằm chằm lên trần nhà mờ sáng. Chỉ trừ hai hôm saukhi kết hôn, cô chưa bao giờ ở lại nhà họ Trử ngủ qua đêm, đêm nay nằm ở đâyđến cô cũng cảm thấy lạ. Căn phòng này là của Trử Tụng, từ ngày đi nhập ngũ,anh hầu như chẳng ngủ ở đây.

Khi kếthôn họ quá vội vã nên phòng tân hôn cũng là căn phòng hiện tại. Ngày nhận giấyđăng kí kết hôn, cả gia đình tập trung ăn uống tại đây. Sau bữa cơm, ông Trửgiữ họ ở lại nghỉ vài hôm, Trử Tụng không từ chối, Kiều Ưu Ưu cũng chỉ còn biếtnghe theo. Một chiếc giường với hai con người, chiếc chăn cũng được phân đôi,họ tự ôm chăn ngủ, không có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng nói chuyện với nhau.Kiều Ưu Ưu tuy đã kết hôn với Trử Tụng nhưng trong trái tim cô lại có một ràorản chưa thể vượt qua, căn bản là chưa thể đón nhận Trử Tụng, còn về phía TrửTụng, anh lại làm bộ mặt như đưa đám, lạnh lùng như có thể đóng thành băng.

Kiều ƯuƯu trở mình, nhìn lên đèn ngủ màu vàng, tới khi trước mặt cô là một mảng trắngxóa, mắt cô cay xè, nước mắt gần trào ra thì mới nhắm mắt lại và tắt đèn. Trongcăn phòng này chỉ có kí ức của một đêm duy nhất, nhưng nó lại chẳng tốt đẹp gì.Tuy không có cãi vã, càng không có gây lộn, nhưng có lẽ nếu có gây lộn thì sẽvui hơn.

Lần đósau khi Trử Tụng rời đi, bọn họ hơn nửa năm không liên lạc với nhau. Mà đây lạilà vợ chồng mới cưới, nửa năm không gọi điện, không tin nhắn, nói ra thì aitin?! Ngay cả bản thân Kiều Ưu Ưu cũng chẳng tin! Từ trước tới nay, cô và TrửTụng như anh em, trước khi cưới, thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại buôn chuyệnvới nhau, nhưng sau khi cưới lại xa cách hơn. Có lẽ họ nhất thời chưa thể thíchứng với sự thay đổi của mối quan hệ này, từ anh em chuyển sang vợ chồng, hoàntoàn không có giai đoạn trung gian, đây có lẽ là sự chuyển biến cứng nhắc nhấttrên thế giới này.

Nằmtrên giường của Trử Tụng, đặt tay lên chiếc khăn trải giường trống trải, KiềuƯu Ưu thừa nhận cô đang nhớ Trử Tụng, thực sự rất nhớ.

* * *

Tối thứsáu, Kiều Ưu Ưu nhận được thông báo thu xếp hành lí, tám giờ sáng thứ bảy xuấtphát đúng giờ.

“Đi đâuvậy mẹ?”

“Ngàymai con sẽ biết.”

“Mẹđừng thế mà, ít nhất cũng phải cho con biết đi về hướng Nam hay hướng Bắc chứ?Ra nước ngoài hay ở trong nước?”

“Hướng Bắc,trong nước, cảnh đẹp của Tổ quốc con đã đi hết chưa? Chỉ biết chạy ra nướcngoài, nước ngoài có gì hay chứ? Toàn nói xì xà xì xồ, đến một chữ mẹ cũngkhông hiểu!”

Kiều ƯuƯu chống tay lên trên thảm, dùng tay chống người lên nói: “Mẹ thật biết đùa,hồi mẹ còn dạy tiếng Pháp, con đến 123 cũng chẳng biết.”

“Mẹquên rồi, không được sao?”

“Được!Mẹ xem, trời mùa đông thế này đi đâu không đi lại đi lên hướng Bắc, Bắc Kinh đãđủ lạnh lắm rồi, đây chẳng phải là tự làm khổ mình sao?”

“HướngBắc thì làm sao? Trong thơ chẳng phải có nói “Phong cảnh phương Bắc; nghìn dặmbăng điêu; vạn dặm tuyết bay” sao?”

Kiều ƯuƯu cảm thấy tối nay bà Kiều vô cùng hưng phấn, hơn nữa còn có chút hơi quá, lạicòn ngâm thơ, cũng may còn chưa tới mức hứng lên kéo cô cùng “làm thơ đối đáp.”

* * *

Sángsớm ngày thứ bảy, hai bà mẹ đã tập hợp lại, Kiều Ưu Ưu mắt nhắm mắt mở đi ra mởcửa, vừa nhìn thấy hai người đàn bà sáu mươi tuổi ăn mặc rực rỡ, tinh thần phấnchấn ở trước cửa, mí mắt bên phải của cô không ngừng rung lên.

“Mẹ...”Hơn nữa còn là hai bà mẹ. Cô luôn cảm thấy chuyến du lịch này có gì đó kì lạnhưng mặt khác cô cũng lười không muốn nghĩ thêm, bây giờ thì cô cũng có phầnthông suốt rồi. Đi về hướng Bắc, chẳng phải tới nơi nào khác mà chính là nơiTrử Tụng đang đóng quân? Kiều Ưu Ưu còn ngây thơ cho rằng bà Trử mẹ cô muốn đixem “thế giới băng tuyết” cơ đấy.

Mọingười đều giấu không nói cho cô biết, có phải là sợ cô không đồng ý? Hay là sợcô trốn đi mất? Lẽ nào nhân phẩm của cô lại tệ hại đến mức đó sao? Cô tự chorằng mình cũng không vô lí tới mức bỏ nhà ra đi chỉ vì không muốn đi thăm ngườichồng đang đóng quân xa nhà.

Còn TrửTụng thì sao? Anh ấy có biết chuyện này không? Hoặc là anh biết nhưng cũngkhông nuôi hi vọng, không cho rằng cô sẽ tới thăm anh?

Kiều ƯuƯu tuy rất nhớ anh, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ sẽ tới doanh trại thăm anh, côbiết anh rất bận, tới nơi cũng có khi không được gặp. Một năm anh phần lớn thờigian là không ở trong doanh trại, có quá nhiều việc ràng buộc anh, Kiều Ưu Ưuđã sớm quen với chuyện anh chủ động gọi cho cô thông báo tình hình gần đây, kểvài câu chuyện vui chọc cho cô cười.

“Đừngcó ngẩn ra như thế, mau sắp xếp quần áo, xe đang đợi dưới lầu rồi.”

Kiều ƯuƯu ngoan ngoãn về phòng, thay quần áo rồi kéo va li đi ra. Cô đang nghĩ khôngbiết có cần mang cho Trử Tụng cái gì không, nhưng cô ngu ngốc nhận ra rằng: Bảnthân cô lại không biết Trử Tụng thích ăn gì, thích cái gì.