Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 174




Đêm buông dần, sao sáng đầy trời.

Trên đại lộ X, dưới màn đêm đen và ánh sáng rực rỡ, quang cảnh khách sạn Moon hiện ra thật hùng vĩ xa hoa.

Tối hôm nay là buổi họp báo ra mắt bộ phim truyền hình “Kí ức cầu vồng”, từ lúc khai máy đến nay đã không ngừng thu hút sự quan tâm của đông đảo công chúng và báo giới bởi quy tụ được dàn diễn viên nổi tiếng, đạo diễn cùng biên kịch tài ba cũng như là phim thần tượng được xếp vào hàng bom tấn năm nay của tập đoàn giải trí Lâm thị.

Do đó, chẳng có gì ngạc nhiên khi từ sớm hầu hết phóng viên của tất cả các cơ quan báo đài đều đã có mặt, hàng loạt máy chụp hình, máy quay cũng được chuẩn bị trong tư thế sẵn sàng tác nghiệp.

Chưa đến giờ bắt đầu nhưng dưới khán đài đã chật kín người ngồi.

Đúng tám giờ, cửa phụ của đại sảnh phòng họp báo mở ra, đạo diễn Từ cùng các diễn viên chính tham gia diễn xuất lần lượt xuất hiện, vẫy tay đáp lại sự chờ đón của mọi người sau đó tạo dáng trước poster phim, đèn flash liên tục chớp không ngừng đến chói mắt.

Đặc biệt khi Phương Ly cùng nam phụ khoác tay nhau bước ra ai nấy đều tấm tắt ngạc nhiên, thầm công nhận ít có bộ phim nào nhan sắc nữ phụ có phần lấn lướt nữ chính thế này.

Hôm nay cô mặc chiếc váy dài màu xanh lam nhạt, phía chân váy là một đường vạt cong từ cao xuống thấp, để lộ đôi chân thon dài, trên cổ là một chuỗi dây chuyền trân châu.

Cả người cô toát ra một loại khí chất thanh cao, nhẹ nhàng nhưng vẫn không kém phần sắc sảo, tạo nên một nét rất riêng, chẳng những không hề bị chìm nghỉm giữa những người đẹp khác có tên tuổi trong làng giải trí có mặt hôm nay ngược lại còn khiến cả khán đài không nỡ rời mắt.

Sau khi tạo dáng chụp hình xong, cả đám cùng di chuyển về phía chiếc bàn đã đặt sẵn bảng tên cho vị trí từng người và yên vị.

Buổi họp báo chính bắt đầu.

Cánh phóng viên liên tục đặt câu hỏi.

Lần đầu tiên tham gia họp báo, chính thức xuất hiện trước đám đông như vậy theo lẽ thông thường thì một người mới sẽ không tránh khỏi sự luống cuống hay gượng gạo trong việc trả lời những câu hỏi từ những phóng viên dày dặn kinh nghiệm.

Ấy vậy mà trái lại, từ lúc bắt đầu Phương Ly vẫn luôn duy trì dáng vẻ trầm tĩnh cao quý, dù là câu hỏi khó đến đâu cô vẫn ung dung điềm đạm với nụ cười mỹ lệ rung động lòng người.

Bên trong chiếc xe di Lincoln sang trọng di chuyển trên đường phố về đêm, có một đôi mắt luôn dõi theo từng động tác và cử chỉ của cô, chăm chú không rời vào mỗi giây phút khi cô xuất hiện trên màn hình tinh thể lỏng.

Dường thư thế giới bên trong đó không còn bất kì người nào khác…

Chỉ có mỗi mình cô…

Sau khi kết thúc phần hỏi đáp, đoạn trailer giới thiệu dài hơn một phút sẽ được chiếu cho mọi người xem thử, đây cũng là phần rất được mong chờ, cả đoàn đều háo hức muốn xem phản ứng ban đầu của khán giả đối với thành quả của họ suốt những tháng qua là như thế nào?

Những thước phim được phát trên màn hình cực lớn do ban tổ chức bố trí sẵn từ sớm, âm thanh sống động vô cùng.

Khi tiếng hát trong trẻo tuyệt mỹ được cất lên, cả hội trường kinh ngạc đứng phắt dậy, không ngừng dụi dụi mắt, há hốc miệng.

Trời đất ơi, đây là cảnh quay trong phim sao?

Diễn viên nữ đúng là đang ở đây, ngồi đằng kia trước mặt họ…

Thế nhưng…diễn viên nam trong đó chẳng phải…chẳng phải…

Lý nào lại có thể là anh ấy?!

Tất cả phóng viên trong buổi họp báo đều sững sờ, ánh đèn flash nhấp nháy điên cuồng.

Bên trong chiếc Lincoln, người thanh niên cũng chứng kiến được cảnh tượng này, trong đầu muôn ngàn ngờ vực, hơi thở nặng nề bao phủ, anh gấp gáp ra hiệu cho tài xế

- Mau, đến khách sạn diễn ra họp báo!

Không biết bao tiếng la to ‘Chiếu lầm rồi’ vang đến nhưng những thước phim như trong câu chuyện cổ tích đầy mộng ảo vẫn tiếp tục hiện trên màn ảnh.

Một đôi trai gái đang nắm chặt tay nhau, cô gái cất tiếng ca ngọt ngào, chốc chốc lại hướng đôi mắt trong veo trìu mến về phía chàng trai, chàng trai trao cho cô ánh nhìn say đắm với nụ cười dịu dàng như gió đêm thổi tới.

Họ giống như một đôi tình nhân từ kiếp trước, giữa biển người rộng lớn trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi đối phương,

Sau đó giữa những tiếng hò reo cổ vũ, chàng trai nhìn cô đằm thắm rồi đặt lên vòng hoa đội đầu của cô một nụ hôn, rất lâu rất lâu…

Tình yêu giữa họ khiến trái tim người xem phải thổn thức, trong sáng đẹp tuyệt vời, và dường như vĩnh viễn không gì phân ly được…

Quan trọng là đã có ai trong số những người ở đây từng nhìn thấy nụ cười đó của chàng trai xuất hiện trên màn hình kia chưa?

Chưa từng…

Vậy mà cô gái ở trước mắt họ lúc này lại có cái may mắn đó…

Giữa đám đông hỗn loạn, vỡ òa cảm xúc bên trong hội trường, chẳng ai ngờ được cũng chẳng thể tin được Phương Ly vẫn duy trì được sắc thái điềm tĩnh và thản nhiên khi đứng đối diện với màn hình lớn.

Cô…giống như đang xem một bộ phim với nhân vật nữ chính tuyệt nhiên không phải bản thân mình mà là một người hoàn toàn xa lạ nào đó.

Cánh phóng viên người nào người nấy bán tín bán nghi tranh nhau đưa ra câu hỏi chất vấn

“Cô Phương Ly, cho hỏi cô và Lâm tổng rốt cuộc là quan hệ gì?”

“Có phải hai người đã từng yêu nhau hay không?”

“Ai nấy đều biết bạn gái duy nhất mà Lâm tổng từng công khai là cô Lưu Nhã Đình, là sáu năm về trước, trùng hợp theo tôi được biết sáu năm trước cô cũng ra nước ngoài du học, có phải là trốn tránh hay không?”

“Bây giờ cô về đây, còn đóng phim cho tập đoàn Lâm thị, có phải là muốn dụ dỗ anh ấy nối lại tình xưa, xen vào tình cảm đang tốt đẹp giữa anh ấy và cô Nhã Đình”

“Cố tình phát lên đoạn video vừa rồi cho mọi người cùng xem, có phải cô muốn công khai ý định của mình?”

Phương Ly siết chặt tay tức tối, nhìn về phía ánh đèn trước mặt rồi nói như thét lên

- Xin mọi người đừng tùy tiện phỏng đoán, tôi và cái người trong đoạn phim vừa rồi là chuyện của nhiều năm trước, không đáng nhắc đến! Đoạn video khi nãy nhất định là có người chơi xấu, không phải tôi làm, và tôi cũng tuyệt đối không bao giờ xen vào tình cảm giữa Lâm tổng các người cùng Lưu Nhã Đình đó đâu!

- Còn cô, nói tôi đóng phim cho tập đoàn Lâm thị để dụ dỗ anh ấy, thế khác nào nói toàn bộ nữ diễn viên có mặt ở đây đều như thế! Mà vậy thì dụ dỗ anh như thế nào? Lúc nào? Ở đâu? Làm những gì? Không nói được chứ gì? Nếu không đưa ra được bằng chứng thì tôi sẽ kiện cô tội vu khống đấy!

Đám phóng viên cứng đờ người vì thái độ phản kháng mạnh mẽ quyết liệt của Phương Ly.

Trừ phi là cô diễn xuất quá giỏi có thể qua mắt được hết thảy những phóng viên thuộc hàng lão luyện ở đây, còn bằng không không lý nào họ không nhận thấy bất kì tình cảm gì mà cô dành cho người con trai đó khi thốt lên những câu vừa rồi, trái lại khi nhắc đến tên anh, thái độ của cô chỉ có sự giận dữ không thể tha thứ.

Dõi mắt theo dáng vẻ lạnh lùng của Phương Ly qua màn hình, Lâm Hạo ngẩn ngơ như người mất hồn, sau đó, từng cơn, từng cơn đau tê tái trong lồng ngực ập tới.

Cô vừa nói…

Thật sự là chính miệng cô đã nói thế sao?

Đoạn kí ức mà anh nguyện dùng cả đời để ghi nhớ thì với cô chỉ là thứ không đáng nhắc đến …

Trong mắt cô cũng chẳng còn nhìn thấy bất kì cảm còn sót lại nào dù chỉ là nhỏ nhoi nhất.

Không thể nào…

Tại sao, cô gái anh đang nhìn ngắm kia, vẫn là Phương Ly với gương mặt thân thương từ lâu đã in sâu vào tâm trí, nhưng dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo lúc này lại khiến anh có cảm giác xa lạ đến thế?

- Cô Phương Ly, tất cả những lời vừa rồi đều chỉ là lời nói phiến diện của mỗi mình cô, cô có gì để chứng minh cho bản thân mình là cô hoàn toàn không có ý định gì với Lâm tổng và đoạn video vừa rồi không phải cô tung ra nhằm mục đích níu kéo anh ấy hoặc đánh bóng tên tuổi? - Một phóng viên cất tiếng, nhất quyết vẫn không chịu buông tha cho cô

Phương Ly cắn chặt môi uất ức. Thế giới này chính là như vậy, nói đi nói lại cũng phải cần có một bằng chứng thì những kẻ trích mình mới chịu im miệng. Nhưng nhất thời cô chẳng nghĩ ra được gì cả!

- Tôi chính là bằng chứng của cô ấy!

Cả hội trường sững người nhìn về phía cửa, không tin được là người họ đang nhìn thấy lại vừa cất lên lời nói vừa rồi.

Chàng trai mặc bộ vest màu đen cắt may thủ công của Ý, sang trọng vô cùng, vô số máy chụp hình, vô số ánh đèn nhấp nháy theo từng bước của anh tiến về phía cô.

Như bị ma thuật chiếu trúng, đám người đang chắn trước mặt ai nấy đều nhường đường cho anh, một giây cũng không dám chậm trễ.

Rất nhanh chóng Giang Tuấn đã đứng trước mặt Phương Ly, nét mặt anh vẫn ôn nhu cùng ấm áp như ngày nào.

- Anh…sao…- Cô ngạc nhiên quá độ đến mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh

- Em đừng nói gì hết, chỉ cần im lặng nghe anh là được rồi.- Giang Tuấn đưa một ngón tay dịu dàng đặt lên môi cô, ánh mắt dáy lên tình cảm tha thiết như biển cả không gì che giấu được, sau đó bàn tay chuyển xuống nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô

Phương Ly hạ thấp tầm mắt, giật nảy người muốn thoát ra.

Phát giác ý đồ của cô, anh càng nắm chặt hơn, cuối cùng mười ngón tay đan xen vào nhau.

- Khoan, em…

- Phương Ly là bạn gái của tôi, chúng tôi đang yêu nhau! - Trước vô số phóng viên và ống kính máy quay phim, Giang Tuấn mỉm cười tuyên bố. - Đoạn video mọi người vừa xem dẫu sao cũng là chuyện của nhiều năm trước, hà tất có cần phải đào bới lại không? Mỗi một người đứng ở đây, có ai mà không quá khứ của mình chứ?

Đám phóng viên trố mắt nhìn nhau, không cách nào tin được.

Cô gái này là gương mặt vàng trong làng đầu thai à?

Từng có may mắn làm bạn gái cũ của Lâm tổng không nói, giờ đây còn được Giang Tổng trước mặt hết thảy mọi người tuyên bố là bạn gái mình.

Anh nói với cô đầy vẻ day dứt

- Anh biết em trước nay đều muốn được mọi người nhìn nhận bằng năng lực thật sự của mình chứ không phải scandal nên mới không cho phép anh không khai chuyện của chúng ta. Nhưng anh không thể để em chịu uất ức, bị kẻ nào đó lợi dụng chuyện quá khứ mà hãm hại thêm được nữa.

Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó.

Trước đông đảo sự chứng kiến của mọi người, anh xoay người lại đứng đối mặt cô, sau đó khụy một chân xuống, lấy trong túi áo ra một thứ

Nắp hộp nhung đỏ bật mở trước mặt Phương Ly, ánh sáng phát ra từ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh vô cùng, tựa như muôn vàn tinh tú của bầu trời đều đang hội tụ lại một chỗ.

Phương Ly cứng đờ, hoàn toàn ngây người không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, đôi mắt tràn đầy tình yêu thương của anh khiến trái tim cô giật thót.

- Phương Ly, anh biết em chưa chuẩn bị tâm lí cho chuyện này nhưng anh, anh thì đã mong đợi từ rất lâu rồi.

Giang Tuấn chợt hạ giọng tha thiết, ánh mắt nồng ấm như sao trên trời

- Anh muốn mãi mãi được bên em, người con gái tốt nhất trên thế gian này. Chỉ cần ở bên cạnh em, nhìn thấy em chính là hạnh phúc lớn nhất của anh. Anh sẽ luôn bên cạnh yêu thương, bảo vệ và tôn trọng em, không để em phải chịu bất kì uất ức tổn thương nào, để những ngày tháng sau này của em mỗi giây mỗi phút đều mỉm cười vui vẻ, nếu có rơi nước mắt, thì đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Em…gả cho anh có được không?

Không có bất kì cô gái nào khi nghe những câu nói chân thành này mà không cảm động. Phương Ly cũng không ngoại lệ, sự cảm động từ sâu thẳm trái tim cô cứ trào ra, khóe mi rươm rướm tuôn trào lệ, cô nở nụ cười thuần khiết và gật đầu

Mọi người đều ồ lên suýt xoa, Giang Tuấn đẩy chiếc nhẫn vào tay cô xong thì ngẩng ngơ một lúc mới xác định mình không phải đang nằm mơ.

Phương Ly đồng ý gả cho anh rồi!

Chẳng bao lâu nữa cô sẽ mặc áo cưới, cùng anh bước vào lễ đường. Sau đó…

Anh đứng dậy, da diết nhìn gương mặt ửng hồng của cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm mà cháy bỏng, sau đó tiến một bước để gần cô hơn, cúi đầu thấp xuống, đặt lên môi cô nụ hôn ngọt ngào, lãng mạn.

Phương Ly mở to đôi mắt trừng trừng dường như không dám tin anh lại ở nơi đông người làm ra hành động như thế này với mình, nhưng rốt cuộc cũng không cách nào khác, chỉ đành nhắm mắt.

Vô số ánh đèn flash chói mắt nhấp nháy tô điểm thêm cho thời khắc lãng mạn khiến người ta nín thở đó.

Phút chốc không còn ai nhớ đến, đoạn phim lúc nãy vừa chiếu cái gì.

Chỉ đắm say vào câu chuyện cổ tích thời thời hiện đại đang hiện hữu trước mặt họ đây…

Cảnh tượng trước mắt làm tay chân Lâm Hạo trở nên lạnh lẽo, sau đó cái lạnh buốt thấm sâu vào tận xương tủy, khuôn mặt anh tuấn trắng bệch, trái tim đau đớn như bị xé nát ra, vứt vào nơi âm u vô tận mãi không nhìn thấy ánh sáng nữa.

Thế giới đột nhiên trở nên hư ảo, Lâm Hạo thấy mình như mất đi lý trí, anh không còn nghĩ được gì nữa, trong đầu vẳng lại một câu nói cách đây rất lâu, rất lâu

“Không có nếu như, thứ em yêu là con người anh, chỉ cần anh vẫn là anh của lúc này, vẫn yêu em bằng tình yêu thuần khiết chân thành như thế thì em vĩnh viễn sẽ không rời xa anh.”

Phương Ly

Anh thật sự rất yêu em…

Tình yêu của anh trước nay chưa hề thay đổi…

Những lời đêm hôm đó anh nói bên Pháp

Tại sao em không chịu tin dù chỉ một chút?!

Nhưng giờ phút này ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa

Tất cả đều kết thúc rồi…

Mọi chuyện đã không còn cách nào có thể quay trở lại…

Cô đã nhận lời của cậu ấy…

Cô sẽ sớm trở thành vợ của cậu ấy…

Anh đã bở lỡ cô cả cuộc đời này…

……………………………

Trong thời khắc tăm tối nhất của cuộc đời tôi đã gặp được cô ấy, bay đến bay đi, giống như một con đom đóm tỏa sáng bên cạnh để xoa dịu nỗi cô đơn của tôi. Nhưng tôi không tài nào giữ được cô ấy bên cạnh. Thứ ánh sáng đó tắt dần, tắt dần rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

………………………………

Màn hình di động từ nãy đến giờ sáng lên không biết bao nhiêu là cuộc gọi đến nhưng không hề có người nghe máy.

Phương Ly đẫn nhìn ra màn đêm bên ngoài xe, dõi theo cảnh sắc xe cộ lui dần về phía sau, rồi đôi mắt mông lung mơ màng khi nhớ lại hình ảnh mình cùng Giang Tuấn trong buổi họp báo vừa rồi.

Hàng lông mi nhắm lại, khẽ run nhè nhẹ.

Cô…rốt cuộc làm như vậy là đúng hay sai?

Là bất đắc dĩ hay bản thân muốn thế?

Nếu như…thì ngày tháng sau này phải tiếp tục thế nào đây?

Không, nếu như đó nhất định sẽ không xảy ra đâu!

Lúc giật mình mở mắt cô mới phát hiện xe đã ra khỏi thành phố tự lúc nào.

Chiếc xe chạy thật chậm rồi dừng lại trước căn biệt thự sáng đèn trong đêm tối. Cô bước xuống, nhanh chóng tiến vào, lên lầu và mở cửa căn phòng mang sắc xanh dịu dàng của biển cả.

Đèn điện sáng choang khiến cô có thể nhìn thấy rõ trên chiếc giường đơn đằng kia, một cô gái mặc chiếc váy màu trắng bồng bềnh, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, gương mặt ngây thơ thuần khiết giống cô như hai giọt nước đang chìm sâu vào giấc ngủ.

Từng hơi thở yếu ớt của cô ấy tưởng chừng chỉ là một cơn gió, nhẹ đến mức tựa hồ không có thật, giống như nàng công chúa ngủ trong rừng sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nếu không có vị hoàng tử mà cô chờ đợi đến đánh thức.

Hít một hơi thật sâu rồi nhìn xuống chiếc nhẫn phát ra tia sáng lấp lánh, giọng cô trầm ngâm day dứt trong đêm khuya tĩnh mịch

- Phương Ly, chị không biết mình làm thế này là đúng hay sai. Nhưng chị…đã thay em nhận lời cầu hôn của anh Giang Tuấn rồi…