Em Là Ánh Nắng Đời Anh

Chương 34




Ăn trưa xong Kiến Nhật Nguyệt nhờ Kiến Nhất giúp kiểm tra bản báo cáo, cô đã tốt nghiệp thạc sĩ ở Mỹ và sắp tới sẽ đến công ty của gia đình làm việc. Trước hết Kiến Nhật Nguyệt phải nắm bắt tình hình công ty, sau đó viết báo cáo những gì cô nắm được cho bố Kiến để được sắp xếp vị trí làm việc thích hợp.

Công ty gia đình Kiến Nhất chuyên về xuất nhập khẩu linh kiện điện tử, Kiến Nhất là nhân viên dự bị vẫn hay đến công ty giúp bố Kiến, anh đương nhiên sẽ biết rõ công việc. Nếu báo cáo của Kiến Nhật Nguyệt được Kiến Nhất thông qua đồng nghĩa với việc được bố chấp thuận.

Ở phòng khách, Kiến Nhất cả người tỏa đầy khí chất, chân vắt chéo ngồi ở sofa xem tài liệu, Kiến Nhật Nguyệt bên cạnh mong đợi bản báo cáo của cô sẽ được duyệt.

Kế bên cạnh Kiến Nhật Nguyệt, Thanh Mai chăm chú nhìn Kiến Nhất, mới lần gặp đầu tiên đã không thể cầm lòng được, người vẫn còn trẻ nhưng ngoại hình và điều kiện gia đình tốt hơn hẳn những kẻ Thanh Mai từng hẹn hò.

Bưng đĩa trái cây ra bàn, Vu Yên Nhi chen vào ngồi giữa Kiến Nhất và Kiến Nhật Nguyệt. Cô quay sang Kiến Nhất thì thầm vẫn cố ý để cho Kiến Nhật Nguyệt nghe thấy: "Ông xã, đánh rớt chị ấy đi"

"Ơ, cái con bé này" Kiến Nhật Nguyệt bất ngờ đánh vào tay Vu Yên Nhi, bao nhiêu công sức bỏ ra không thể để Vu Yên Nhi dùng quan hệ ngầm nói một câu liền tan thành mây khói.

Bị Kiến Nhật Nguyệt đánh, Vu Yên Nhi mếu máo làm nũng: "Ông xã, chị ấy đánh em kìa"

Kiến Nhất cong môi cười liếc nhìn một cái, giơ tay ôm Vu Yên Nhi vào người anh, tiếp tục chăm chú đọc tài liệu trên tay.

Vu Yên Nhi càng đắc ý bao nhiêu thì Kiến Nhật Nguyệt lại khinh bỉ bấy nhiêu, mỗi ngày chứng kiến mấy cảnh tình tứ thế này thì chắc chắn cô sớm tổn thọ.

Thanh Mai nhìn Vu Yên Nhi một lượt đánh giá, ban đầu còn nghĩ kiểu người Kiến Nhất thích không phải xinh đẹp thoát tục thì cũng là người thanh cao quyết đoán, cô ta thầm nghĩ người như Kiến Nhất lại dành cho Vu Yên Nhi thật sự quá mức lãng phí.

Xem xong bản báo cáo của Kiến Nhật Nguyệt, Kiến Nhất khá hài lòng, cẩn thận dặn dò thêm một vài điểm cần lưu ý.

Nhân lúc Kiến Nhất rảnh rỗi, Thanh Mai vội lên tiếng trước khi anh rời khỏi: "Kiến Nhất, chị nghe nói năm nào em cũng đứng đầu, truyền cho chị bí kíp đi"

"Em chỉ học giống như mọi người thôi"

"Thông minh tốt thật, chị thậm chí không thấy Nhật Nguyệt học, bài kiểm tra lúc nào cũng cao" Thanh Mai gật gù cảm thán, dáng vẻ lại tỏ ra ngưỡng mộ.

Lúc này Kiến Nhật Nguyệt bỗng vỗ vỗ vào tay Vu Yên Nhi, vẻ mặt gian tà nhắc khéo: "Giờ em về, sau này mỗi tối Kiến Nhất có việc làm rồi"

Trí tưởng tượng của Vu Yên Nhi trở nên phong phú, mặt bắt đầu nóng lên nhìn Kiến Nhất bằng biểu cảm ngại ngùng.

Nhìn vẻ mặt của Vu Yên Nhi, Kiến Nhất liền biết cô đang suy nghĩ đen tối, anh khẽ mỉm cười bất lực: "Anh nói bao nhiêu lần rồi, đọc sách nhiều vào cho tâm hồn thanh tịnh"

Tiếng cười Kiến Nhật Nguyệt vang to, cô cười đến chảy nước mắt, vỗ vai Vu Yên Nhi: "Nghĩ gì vậy chứ, ý chị là kèm em học"

"Em đi nghỉ chút đã" Kiến Nhất nói rồi đứng lên kéo tay Vu Yên Nhi đang giận dỗi cùng lên lầu, ngón tay anh lướt ngang xương hàm cô dỗ dành.

Ngay sau khi Kiến Nhất và Vu Yên Nhi rời khỏi, Thanh Mai hiếu kỳ lên tiếng hỏi: "Hai người họ ngủ chung phòng sao?"

"Có phòng riêng nhưng Yên Nhi muốn ngủ đâu thì ngủ" Kiến Nhật Nguyệt dùng điều khiển bật tivi, cầm đĩa trái cây lên ăn.

Suy nghĩ một lúc, Thanh Mai vẫn tò mò tiếp tục điều tra về Kiến Nhất: "Tình cảm hai người họ thế nào?"

Kiến Nhật Nguyệt lắc đầu, rời mắt khỏi tivi nhìn Thanh Mai, thà không nhắc, nhắc đến liền bất mãn: "Mình nói cho cậu biết, địa vị của Yên Nhi trong nhà luôn đứng vững vị trí thứ nhất. Bố mẹ mình còn cưng con bé hơn mình chứ đừng nói Kiến Nhất. Thằng nhóc thương con bé đến mức không dám lớn tiếng, từ việc bé đến việc lớn đều không cho đụng tay vào, chiều đến mức con bé muốn hư luôn"

"Vậy à?" Thanh Mai kéo dài giọng ẩn ý, trong tâm trí lập tức hiện lên tư tưởng chỉ cần có được Kiến Nhất cũng giống như có tất cả trong tay.

Kiến Nhật Nguyệt quay trở lại xem tivi, tâm tình thoải mái cười nói: "Được cái con bé nghe lời em trai mình lắm, em mình kiểu chiều được thì quản được, Kiến Nhất bình thường khó tính khắt khe bao nhiêu thì bao dung cho Yên Nhi bấy nhiêu"

"Nhưng còn trẻ như vậy, đoạn đường còn lại thì xa, chưa gì tình cảm sâu đậm, nhỡ không đi được cùng nhau sau này chắc là buồn lắm"

Chuyện yêu đương chia tay hay yêu đương cả đời vẫn không ai đoán được, cho dù có lo thì vẫn không tránh được số phận, Kiến Nhật Nguyệt xua tay: "Chuyện đó tất nhiên không thể nói trước, cái mình biết bây giờ là việc em trai mình nuôi vợ từ bé, cậu nói sau này có chịu nhường cho người khác không? Trước mắt cậu đợi mà xem, mỗi ngày ăn cẩu lương của tụi nó mà nghẹn chết"

Thanh Mai nghĩ ngợi nhếch nhẹ môi cười, Kiến Nhất hoàn hảo bên trong lẫn bên ngoài, đối xử với cô gái của mình không còn chổ nào để chê. Nếu như có được Kiến Nhất, cả đời còn lại sống không cần lo nghĩ.