Kết thúc chuyến huấn luyện quân sự, những chiếc xe đổ hàng dài từ sân trường đến ngoài cổng, mọi người vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt nhau quay trở về vòng tay của gia đình.
Trên đường cùng đi bộ về, mắt Lý Nhược đảo không yên nhìn Kiến Nhất và Vu Yên Nhi tay trong tay ngọt ngào đi phía trước.
Từ Tuấn Vỹ khoác vai Mạc Nhiên Nhiên vô cùng tự nhiên đi bên cạnh, đưa ra đề nghị: "Trưa mai ra ngoài ăn một chầu đi"
"Được đó" Vu Yên Nhi hào hứng đồng ý nhưng ngay khi nói rồi mới vội quay sang dò ý Kiến Nhất, anh không phản đối, trên mặt luôn hiện hữu nét cười.
Nhân cơ hội tốt, Lý Nhược bước nhanh chân đến cạnh Kiến Nhất, nở một nụ cười tươi: "Kiến Nhất, sáng mai cậu có đến thư viện không?"
"Có, tôi phải mang trả sách" Kiến Nhất không mảy may nghĩ ngợi liền đáp.
Nhận được sự xác nhận từ Kiến Nhất, Lý Nhược không giấu được vui mừng: "Vậy ngày mai chúng ta đi chung đi?"
"Tùy cậu" Kiến Nhất đáp, việc của anh là đến thư viện trả sách nên chẳng có gì phải tránh né.
Khóe môi Vu Yên Nhi cong nhẹ, nếu Lý Nhược đã thích tự ngược như vậy, cô sẽ cho cô ta toại nguyện. Nghĩ đến Vu Yên Nhi tâm tình phấn khởi nắm chặt tay Kiến Nhất tung tăng đi bước lớn.
Cả nhóm chia tay ở đoạn đường vào khu nhà Kiến Nhất. Lúc đi ngang qua chổ kiểm tra bảo an, Vu Yên Nhi vẫy tay vui vẻ chào bác bảo vệ: "Chào bác, bọn con về rồi"
Bác bảo vệ liền cười lớn thành tiếng, thay vì khen Vu Yên Nhi lễ phép ông lại khen Kiến Nhất: "Kiến Nhất có cô vợ nhỏ đáng yêu quá nhỉ"
"Dạ" Kiến Nhất cười đáp, tính tình Vu Yên Nhi đôi khi kỳ quái, nhưng nói về độ đáng yêu thì Kiến Nhất không cần nghi ngờ. Vu Yên Nhi cô là một cô gái yêu trẻ kính già, trong mắt anh cô luôn là đứa trẻ biết điều.
Vừa đến nhà, Vu Yên Nhi đã buông tay Kiến Nhất hứng khởi chạy vào nhà, giọng văng vẳng gọi lớn thông báo: "Mẹ, bọn con về rồi"
Nghe tiếng Vu Yên Nhi, mẹ Kiến nhanh chóng đi ra từ bếp mừng rỡ đến chổ cô, mẹ chồng nàng dâu tíu tít hỏi han nhau không ngừng.
Kiến Nhất kéo hành lý từ ngoài vào, nhìn Vu Yên Nhi và mẹ, anh chỉ còn biết cười bất đắc dĩ.
"Về rồi à" Kiến Nhất Nguyệt trên người còn đeo tạp dề từ bếp đi ra, cô vờ thở dài: "Từ giờ Kiến Nhất khổ dài dài rồi"
Đáp lại Kiến Nhật Nguyệt, Vu Yên Nhi thong thả lên mặt châm chọc: "Chị, đến giờ có ai đâm đầu vào lưới tình của chị chưa?"
Kiến Nhật Nguyệt đang vui liền trừng mắt, quả thật bản thân có xuất sắc nhưng hơn hai mươi lăm tuổi đầu vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Không cãi lại Vu Yên Nhi được, Kiến Nhật Nguyệt quay sang cảnh cáo Kiến Nhất đang ngồi nghỉ ở sofa: "Dạy lại vợ em đi, chị chồng mà nó còn dám khinh thường"
Hễ Vu Yên Nhi và Kiến Nhật Nguyệt ở cùng một chổ thì y như rằng nơi đó tự động biến thành cái chợ, Kiến Nhất đã quá quen thuộc với chuyện này nên chỉ cười cho qua.
"Phải rồi, đây là Thanh Mai học cùng chị ở Mỹ, gia đình cô ấy định cư bên đó, nên tạm thời cô ấy sẽ ở cùng chúng ta đến khi cô ấy sắp xếp được công việc và chổ ở" Kiến Nhật Nguyệt giới thiệu cô gái đi cùng bị bỏ quên nãy giờ.
Sau khi Kiến Nhật Nguyệt giới thiệu xong, Thanh Mai vui vẻ chào hỏi, ánh mắt không giấu được vẻ si mê với Kiến Nhất. Bề ngoài Thanh Mai theo đuổi phong cách Âu Mỹ, làn da nâu rám nắng mạnh mẽ năng động phóng khoáng.
Không còn gì nữa Kiến Nhất liền đứng lên lấy hành lý lên lầu trước, Vu Yên Nhi ngồi ở ghế quan sát đánh giá Thanh Mai, trên mặt cô ta khắc rõ chữ thích với Kiến Nhất. Thậm chí Thanh Mai nhìn Kiến Nhất không rời mắt đến khi anh đi khuất mới thôi, điều này khiến Vu Yên Nhi chướng mắt phải ghi nhận bỏ vào danh sách đen sau Lý Nhược.
"Em trai cậu bên ngoài đẹp hơn trong hình nhiều" Thanh Mai cảm thán với Kiến Nhật Nguyệt với biểu cảm phấn khích, quên mất sự tồn tại của Vu Yên Nhi đã được mẹ Kiến và Kiến Nhật Nguyệt giới thiệu trước đó.
"Đẹp trai có ít gì, cái chậu nó ở đây này" Kiến Nhật Nguyệt nhướng mày hướng về Vu Yên Nhi nhắc nhở.
Nghe Kiến Nhật Nguyệt nói, Thanh Mai nhìn Vu Yên Nhi với ánh mắt không chút kiêng dè. Biểu cảm Vu Yên Nhi lộ rõ sự chán ghét, Thanh Mai mỉm cười khách sáo, không những không được đáp lại mà còn bị lườm.
Lúc cả nhà cùng ăn trưa, ngồi vào bàn ăn mẹ Kiến hỏi han đủ thứ chuyện về chuyến đi huấn luyện, Vu Yên Nhi vô cùng tự hào kể việc cô đã biết gấp chăn, giặt đồ, nhặt rau, dậy sớm không cần ai gọi, thành tích kiểm tra luôn cao,...
Mẹ Kiến dường như xúc động, bà không ngờ một chuyến đi có thể thay đổi Vu Yên Nhi nhiều đến vậy, từ một nàng công chúa sống trong sự cưng chiều giờ đã có thể tự mình làm nhiều thứ.
Với Vu Yên Nhi đó là những biến đổi lớn nhưng Kiến Nhật Nguyệt thì khác, cùng là con gái duy nhất của gia đình, từ nhỏ Kiến Nhật Nguyệt đã phải học cách làm việc nhà, nghĩ đến cô cảm thấy bất công, nói gì thì nói cô cũng là chị chồng, không thể bắt cô ngày nào cũng nấu cơm cho Vu Yên Nhi. Ngẫm nghĩ rồi Kiến Nhật Nguyệt bức xúc nói: "Vậy từ giờ Yên Nhi học nấu cơm đi"
"Không muốn" Vu Yên Nhi thẳng thừng từ chối.
"Cái con bé này" Kiến Nhật Nguyệt trừng mắt lên giọng đe dọa, ban nãy còn tự hào khoe thành tích bản thân, bảo học mỗi việc nấu ăn lại cự tuyệt.
Bị Kiến Nhật Nguyệt dùng biểu cảm hung dữ đe dọa, Vu Yên Nhi lập tức giả vờ đáng thương quay sang mách Kiến Nhất: "Ông xã"
"Không cần học" Kiến Nhất gắp đồ ăn bỏ vào chén Vu Yên Nhi, anh chỉ cần cô ăn thật ngon, tuyệt đối không muốn cô động vào việc bếp núc.
Dáng vẻ Vu Yên Nhi đắc ý nhìn Kiến Nhật Nguyệt, Kiến Nhật Nguyệt cạn lời với Kiến Nhất, anh cái gì cũng tốt, chỉ có cái tính chiều chuộng Vu Yên Nhi vô lý là không chấp nhận được.
Mẹ Kiến cười cười, tâm tư con trai bà đẻ ra đương nhiên bà hiểu, Kiến Nhất không muốn Vu Yên Nhi học nấu ăn vì sợ cô bất cẩn bị thương. Đối với bà, bà không đòi hỏi con dâu mình phải giỏi việc nhà, chỉ cần cùng nhau sống vui vẻ hòa thuận là đủ.
Chứng kiến câu chuyện từ đầu đến cuối Thanh Mai có chút bất ngờ, không nghĩ rằng mối quan hệ tình cảm ở lứa tuổi mười bảy của Kiến Nhất và Vu Yên Nhi lại không khác gì người trưởng thành.