Họp lớp vô cùng tẻ nhạt.
Một đám người thi nhau chạm cốc, chủ đề trò chuyện thì không bao giờ rời khỏi chuyện về những năm này.
“Nếu như cậu không được tính là có cuộc sống ổn định. Vậy thì cậu nói xem, trong số chúng ta, ai có cuộc sống ổn định nhất?”
“Lớp chúng ta thì không nói làm gì, nhưng Giản Minh Hi của lớp bên cạnh, các cậu chắc từng nghe qua rồi ha? Anh ta mới được coi là có cuộc sống vô cùng xuất sắc.”
Trần Tuệ cắn phải đũa.
“Tôi biết Giản Minh Hi mà, là học sinh của trường chúng ta năm ấy, giờ là người nổi tiếng rồi nha.”
“Thật sự quá giỏi luôn. Ấy, Trần Tuệ, hồi trước không phải cậu rất thân với cậu ấy sao?”
“Đúng đó, đúng đó, là thanh mai trúc mã của người ta cơ mà.”
“Thanh mai trúc mã cái gì chứ?” Từng sợi tĩnh mạch trong tim Trần Tuệ đập vô cùng nhanh, cô cố gắng nở một nụ cười nhẹ: “Mình không thân với cậu ấy đâu.”
Thật kỳ lạ.
Vốn dĩ Trần Tuệ đã chôn vùi Giản Minh Hi vào trong ký ức, thậm chí ngay cả đất chôn cũng sắp cứng lại rồi. Lúc trước bị mấy lời tám chuyện của đồng nghiệp, khiến cho mấy mảnh ký ức ấy bị trồi lên, mới phát hiện cảm giác tồn tại của người này trong cuộc sống của cô, càng ngày càng mạnh mẽ.
Lướt lướt weibo, Cách Không, nữ tiểu thư nhà giàu tỏ tình với JMing đã lên hot search.
Nhìn tin tức mới nhất, JMing đã đem toàn bộ số tiền mấy ngàn vạn có được nhờ đấu giá một bức ảnh, quyên cho một tổ chức từ thiện, nằm trên đầu hot search.
Mà ngay cả trong phòng nghỉ ngơi, cô đồng nghiệp kia cũng nói tỉ tê bên tai cô tám trăm câu khen ngợi ảnh chụp của Giản Minh Hi.
Khiến cho cô có cảm giác những ngày xưa cũ đã quay trở lại, có lẽ là đem theo cả cố nhân.
Nhưng đến khi quay trở lại vị trí làm việc, nhìn biểu đồ hình nến xanh xanh đỏ đỏ cùng những số liệu báo cáo còn chưa xử lý xong, thời gian lại trở về những ngày tăng ca, đến lúc này Trần Tuệ mới có cảm giác thực tại.
Tựa như những cột nến ở hai bên màn hình, những năm tháng đã qua đi, không thể nào trở về.
Cơm nước xong xuôi, buổi họp lớp cũng kết thúc, Trần Tuệ cùng đám bạn rời khỏi khách sạn.
Dưới đại sảnh khách sạn ồn ào một trận, cô bạn học đang kéo lấy tay của Trần Tuệ quay đầu nhìn về sau, thốt lên: “Đó không phải là Giản Minh Hi sao?”
Trần Tuệ quay đầu, ở chỗ cửa quay có một nhóm người đang đi ra.
Giản Minh Hi người thật, nhìn còn kiêu ngạo hơn so với Giản Minh Hi trên ảnh.
Trần Tuệ nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn thường được cô đồng nghiệp kia khen lấy khen để chẳng khác gì mắt phượng trong truyện manga. Dưới đáy mắt người đàn ông có chút kinh ngạc, những ánh đèn nhỏ bé loé qua trong ánh mắt của anh ánh lên ý cười vui vẻ.
Giản Minh Hi trực tiếp đi tới, ánh mắt nhìn cô: “Tuệ Tuệ.”
Trần Tuệ đứng thẳng lưng, không thèm nói gì mà quay đầu.
Trong đầu không hề tồn tại một tiếng chào hỏi nào.
Nhìn thấy cô vẫn giữ nguyên bộ dáng cự tuyệt mình như vậy, Giản Minh Hi âm thầm thở dài, không thèm để ý tới ánh mắt của những người khác, lại hỏi: “Tuệ Tuệ?”
Gọi cái gì mà gọi.
Cô với anh ta thân lắm chắc.
Anh ta sống ra sao, cô đã sống thế nào, cho dù đại bác có bắn cũng không tới*, chẳng thân thiết như vậy.
(*Ý chỉ không quen biết, không liên quan tới nhau.)
Nhìn chằm chằm một lúc, Trần Tuệ cảm thấy trong mắt của mình như có gì đó mờ mờ, đang định đưa tay dụi mắt thì cổ tay lại bị Giản Minh Hi nắm lấy.
Giống như lúc mẹ Trần chuyển nhà năm mười tám tuổi, giống như năm vừa tròn hai mươi khi ba Trần mất đi.
Giản Minh Hi kiên nhẫn dùng tay lau đi nước mắt của Trần Tuệ, dùng giọng điệu như để dỗ dành một đứa trẻ, mà thấp giọng dỗ dành cô: “Tuệ Tuệ, đừng khóc.”