Sau khi tan làm về tới nhà trọ, Trần Tuệ mở máy tính, gõ trên thanh tìm kiếm mấy chữ “Giản Minh Hi.”
Cô ngẩng mặt, nhìn chằm chằm vào vô số những bản tin truyền thông tin tức đang nhảy ra trước mắt, trong lòng lại trầm mặc nghĩ ngợi, những gì mà đồng nghiệp cô nói đều không sai, xem ra mấy năm nay tên đáng ghét này sống vô cùng vui vẻ thuận lợi.
Hiện tại Giản Minh Hi đã trở thành nhà nhiếp ảnh mũi nhọn của thế hệ mới, du lịch tứ phương, chụp từ cảnh chạy nạn của Châu Phi tới cảnh gấu Bắc Cực sắp chết, tuổi trẻ thành danh, tiền đồ vô hạn.
So với cô, một người làm tài chính chỉ có căn phòng nhỏ bé nằm trong khu văn phòng này, còn tốt hơn nhiều.
Trong căn phòng im ắng đột nhiên vang lên một tiếng hừ nhẹ rõ ràng
Hừ một tiếng còn chưa đủ, Trần Tuệ lại hừ thêm tiếng nữa, khuôn mặt vô cảm tắt máy tính.
Loại người như thế này cho dù có dùng roi ngựa thúc ngựa chạy theo cũng chạy không kịp.
Đúng là rất đáng ghét.
Tiếng hừ thứ ba còn chưa kịp cất lên, tiếng báo hiệu tin nhắn từ weixin đã vang lên.
Trần Tuệ mở điện thoại ra, trong nhóm chat của những bạn học hồi cấp ba đang náo nhiệt lạ thường, bọn họ đang thảo luận về buổi họp lớp cuối tháng này.
[Năm nay chúng mình vẫn chưa tổ chức họp lớp thì phải? Quyết định đặt bàn ở khách sạn lớn của Thượng Hải nhé, những người ở trong thành phố không ai được phép vắng mặt đâu đấy.]
[Đợi tí đi, mình đi đến khu hàng hạng A mua mấy món đồ cao cấp rồi tới nhé.]
[Cao Thành Lâm, cậu diễn nó vừa thôi. Nếu như mấy người mức lương hàng năm trên trăm vạn như cậu đều muốn mua đồ cao cấp, thì bọn mình phải làm sao đây?]
Hiện tại họp lớp không phải là để khoe ai giàu hơn, mà là để khoe ai nghèo hơn mới đúng.
Trần Tuệ lướt nhóm chat đến chán chê, ở một bên quan sát tin nhắn, miệng thì kêu nghèo nhưng lại khoe giàu của lũ bạn cùng lớp, đành cam chịu số phân mà mở máy tính lên, bắt đầu tăng ca.
Nghĩ lại việc vừa lúc nãy cô vừa mới tìm kiếm những chuyện liên quan đến Giản Minh Hi, Trần Tuệ liền nghiến răng.
Nếu so bì về sự thảm hại, thì cô mới là người xứng đáng để phát biểu nhất.