Em Ghét Anh

Chương 7: Ngốc bạch ngọt trong ngoài bất nhất




Đào Tra kể với Lâm Mị những gì mà Mã Tàng Văn đã nói với mình.

Cậu còn cho rằng chắc Lâm Mị cũng cảm thấy khó chịu, dù sao Lâm Mị cũng đâu có cường tráng cơ bắp như Mã Tàng Văn.

Lâm Mị quay sang nhìn xuống dưới lầu, nhẹ nhàng hỏi: "Nó là đứa nào?"

Đào Tra buông góc áo của Lâm Mị rồi chỉ vào sân thể dục: "Tên to đầu nhất."

"......"

Có vẻ mô tả như vậy cũng không ổn lắm, Đào Tra nói thêm: "Đồng phục màu vàng, 11."

Sau khi Đào Tra chỉ rõ phương hướng, Lâm Mị liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mã Tàng Văn đang la hét đổ đầy mồ hôi dưới sân kia.

Xác nhận xong, học sinh của lớp một, trông có vẻ là người cao nhất lớp nhưng cơ bắp cũng không cường tráng đến mức như Đào Tra nói.

"Đúng là đầu to thật." Lâm Mị nhẹ giọng cảm thán.

Đào Tra sửng sốt hai giây, khóe mắt và lông mày vui sướng như có cá bơi lội: "Anh cũng nghĩ giống em đúng không, đã nói mà, cậu ta còn chẳng biết xấu hổ đi nói em như vậy nữa."

Hắn đứa tựa vào lan can nhìn xuống dưới, Mã Tàng Văn bị nắng chiều hắt vào người khiến áo đổ đầy mồ hôi, bụng phập phồng, dáng người trông cũng không đẹp mắt lắm.

Tâm trạng của Đào Tra dần tốt hơn, mấy lời mà mình đòi Lâm Mị nói cũng quên sạch bách.

Cậu còn nhân cơ hội này định nói thêm với Lâm Mị chuyện khác.

Là chuyện đã khiến cậu lo lắng từ sáng tới giờ.

"Anh Lâm Mị, em muốn hỏi anh một điều." Đào Tra lo lắng Lâm Mị sẽ cho rằng cậu đi hỏi bí kíp học tập của mình bèn cố gắng làm cho giọng điệu trông ngốc bạch ngọt một chút: "Cái mà hồi sáng anh nói tự 'nghịch' là ý gì vậy ạ?"

Lâm Mị rũ mắt xuống nhìn gương mặt vô hại phúc hậu của cậu, trên sân thượng không có mái che, ánh nắng cuối hè chiếu vào gương mặt cậu thiếu niên nhỏ, cứ như thể chỉ cần nhìn thôi đã thấu tỏ được lòng đối phương, thật dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến một tinh linh xinh đẹp trong truyện cổ tích.

Nhưng dù bản tính Đào Tra thế nào có giống với vẻ ngoài hay không thì hắn không kết luận --- nhưng Lâm Mị không thấy phản cảm với sự không đồng nhất này của Đào Tra, người trong ngõ Anh Vũ ít nhiều gì cũng có một chút như vậy. Đào Tra đã là người khá đáng yêu rồi.

Lâm Mị: "Sau này em sẽ biết."

"Sau này thì muộn rồi." Giọng nói Đào Tra có vẻ sốt ruột. Lâm Mị cứ làm sao thế, đã lén cậu học bao nhiêu rồi?

"Muộn rồi?" Lâm Mị hơi khó hiểu.

Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Mị, Đào Tra lập tức nhận ra là mình đã hiểu lầm.

Không liên quan đến học tập, là chuyện khác.

Chuyện khác là chuyện gì?

Đào Tra nóng ruột nóng gan muốn biết, nhưng giờ nói xong, đến Lâm Mị cũng không rõ ràng, chẳng lẽ phải hỏi thẳng sao?

"Chính anh nói hồi sáng em nghịch đó, là ý gì?" Đào Tra nghiêm túc hỏi, vẻ mặt khao khát được học hỏi khiến Lâm Mị không biết phải trả lời thế nào mới phải.

"Anh chỉ nói đại thôi, bao giờ em yêu rồi sẽ biết." Lâm Mị thản nhiên trả lời.

"Còn phải yêu sao...vậy phiền quá." Đào Tra chán nản ngồi xuống: "Nếu em không yêu vậy chẳng phải mãi mãi không biết gì à."

"Tới tuổi là em biết thôi, tự nhiên sẽ biết." Mới giây trước Lâm Mị còn cảm thấy Đào Tra trong ngoài không đồng nhất, bây giờ hắn lại thấy Đào Tra chỉ là một bé ngốc bạch ngọt không bên trong khác bên ngoài thôi.

Nếu là chuyện thuận theo tự nhiên thì Đào Tra cũng không nóng lòng muốn biết làm gì.

Cậu âm ừ một tiếng, chợt nhớ ra: "Cô Triệu nói anh phụ đạo cho em à?"

Lâm Mị khẽ gật đầu.

Xác nhận rồi!

Cả người của Đào Tra! Toàn bộ linh hồn cậu! Lại bị sét đánh thêm một cú nữa.

Sao Triệu Thanh Tĩnh lại như thế? Lén cậu đi tìm Lâm Mị sao?

Lâm Mị phụ đạo, chẳng phải nó chứng minh rằng Lâm Mị giỏi hơn cậu ư?

Còn nữa, hôm qua lúc cậu đang khóc còn bị Lâm Mị thêm hai người bạn nữa nhìn thấy, chính vì thế, lẽ nào Lâm Mị cũng đã biết luôn hôm qua Triệu Thanh Tĩnh vốn chẳng hề khen cậu sao?

Sao Triệu Thanh Tỉnh lại đáng ghét đến vậy chứ?!

"Anh....anh...cái đó...." Đào Tra xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt mũi, mặt nóng ran đến đau nhức cả lên, cậu cảm giác lòng tự trọng đang cố hết sức duy trì của mình đã sụp đổ chỉ trong chốc lát, đặc biệt là ngay trước mặt Lâm Mị người mà cậu ghét nhất này.

Đào Tra có vẻ né tránh: "Em thấy em tự học cũng được, chắc là do cô Triệu lo cho em thôi."

Lâm Mị có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt tái đợt đó đỏ bừng lên bèn hỏi lại: "Thật sự không cần à?"

"Không cần." Đào Tra gần như nghiến răng nghiến lợi trả lời.

Lâm Mị cúi người xuống một chút, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: "Ngày mai anh mang sữa cho em nhé?"

Sữa bò là do hồi học kì 1 Đào Tra đòi Lâm Mị. Trịnh Bình nói Lâm Mị không thích uống sữa bò, Đào Tra bèn thuận miệng nói 'Không cần thì cho con đi, vừa lúc con cũng đang lớn', Trinh Bình không nói gì nhưng Lâm Mị đã đồng ý ngay.

Và kể từ đó, chỉ cần trong bữa sáng nhà Lâm Mị có sữa sẽ đều mang cho Đào Tra uống.

Mỗi khi Đào Tra thấy ghét Lâm Mị cậu sẽ đưa sữa bò cho Ninh Hâm uống, làm có một khoảng Ninh Hâm nổi tận mấy cái mụn nhọt.

"Mai không muốn uống." Đào Tra nghẹn họng, cậu không thể ở một giây một phút nào với Lâm Mị nữa, cậu thấy nhất định Lâm Mị đang lén cười thầm mình.

Lâm Mị chậm rãi ngồi dậy.

Chuông học vừa lúc vang lên, Đào Tra nhìn về phía cửa, đứng dậy rời đi: "Anh Lâm Mị, tan học rồi, em đi trước nha, bai bai."

Đào Tra xấu hổ đến mức gần như bỏ chạy, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt Lâm Mị cứ nhìn theo mình mãi, nên lúc đầu cậu bước đi còn khá thoải mái bình tĩnh, ít nhất phải giữ được phong độ.

Nhưng ngay khi xuống cầu thang, cậu gần như nước mắt lưng tròng mà chạy.

"A!"

...

Đào Tra khập khiễng trở lại lớp học, các bạn cùng lớp lần lượt từ sân chơi về, Ninh Hâm còn đang há miệng uống nước.

Thấy Đào Tra đi đứng trông hơi là lạ, Ninh Hâm đặt bình nước xuống, lau miệng: "Đào Tra, cậu đi đâu vậy? Sao đi như vậy?"

"Đi vội quá nãy ngã một phát ở cầu thang." Đào Tra chỉ vào đầu gối mình đáp.

Đến chỗ ngồi, Đào Tra vịn vào bàn rồi ngồi xuống một cách khó nhọc, cậu cúi người xắn gấu quần đồng phục lên, cẩn thận cuộn qua chỗ da va may, không bị rách nhưng hơi đỏ lên, chắc một lát là đỡ thôi.

Tất cả là do Lâm Mị cả.

Ninh Hâm cũng nín thở, khẩn trương hỏi: "Vậy cậu ngã ở đâu? May mà không bị rách da đấy chứ không đau chết mất,"

Có lẽ là do bị va chạm mạnh, tuy da không bị rách nhưng mãi cho đến khi buổi chiều tan học, Đào Tra mang cặp đứng dưới bãi đậu xe đạp, đầu gối vẫn còn đau.

Đào Tra thấy không xe đạp được nữa nên bắt xe buýt về thì hơn.

Kết quả vừa quay người lại đã gặp một nhóm người học hành không ra gì thích ẩu đả, lấy gia thế xưng bá nổi tiếng trong trường. Bọn họ đứng thứ hai trong danh sách những người mà Đào Tra ghét. Khỏi phải nói, người đứng đầu tất nhiên là Lâm Mị.

"Cái gì? Xe mình mà mình không biết." Mạnh Tự Tại dắt mấy đứa chơi cùng theo, kề vai sát cánh với nhau, mặt mũi như thể 'anh mày chán quá anh mày đang muốn kiếm chuyện đây' vậy.

Đợt nhập học lớp mười Mạnh Tự Tại có ngầm tỏ ý muốn làm bạn với Đào Tra, Đào Tra cũng từng cân nhắc đề nghị của đối phương rồi.

Vốn là cậu cũng định chơi với hắn thật, bởi vì Mạnh Tự Tại vừa khéo cũng có thể giúp mình.

Nhưng Mạnh Tự Tại lại đánh nhau, đi bar, uống rượu, hút thuốc, xăm hình...Bình thường Đào Tra chỉ dám nghĩ thôi chứ chẳng bao giờ dám làm, hơn nữa Mạnh Tự Tại quá hung dữ, không đụng chạm được, nếu như Mạnh Tự Tại biết cậu chỉ lợi dụng hắn có thể người bị ăn đấm lại là mình!

Nếu không dùng được, Đào Tra phải giữ một khoảng cách với nhóm Mạnh Tự Tại này.

Kể từ đó, do bị Đào Tra từ chối nên Mạnh Tự Tại hận cậu, thường muốn đến chặn Đào Tra một chút.

Làm sao Mạnh Tự Tại biết được những tâm tư này của Đào Tra, hắn nói với vào bãi đậu xe: "Đây, xe bốn bánh của mày kìa."

Nói xong hắn kéo mọi người vừa cười vừa đi tới cửa sau.

Ngón tay Đào Tra siết chặt dây đeo cặp, lặng lẽ nhìn Mạnh Tự Tại, ngay lúc đối phương cũng đang nhìn mình. Đào Tra làm ra vẻ bối rối: "Chiều nay tớ bị ngã, cậu có thể dùng xe cậu chở tớ về được không?"

Tiếng cười của Mạnh Tự Tại ngưng bặt.

Hắn khựng lại, những người kia cũng dừng theo, người bên cạnh nhìn Đào Tra như quái vật: "Chẳng phải, mày là bé nước..."

Mạnh Tự Tại đá hắn một cái rồi sang nhìn Đào Tra, đôi mắt của cậu đen láy như mực, thật sự khiến người ra nhớ đến loài vật nhỏ ngây thơ vô tội, hắn dùng hết sức mới nói với gương mặt này bốn chữ: "Hỏi làm cái đếch gì."

"Được rồi." Đào Tra có hơi thất vọng.

Cậu quay người khập khiễng chen vào bãi đậu xe, gương mặt trắng bệch gần như trong suốt lại bướng bỉnh đó khiến trái tim Mạnh Tự Tại nhói đau.

Mạnh Tự Tại chỉ cảm thấy có một luồng không khí bị nén trong bụng sau đó chảy vào khắp tức chi, thúc dục hắn phải đi thẳng tới ngay xe đạp của mình, để chiếc xe hoành tráng của ra ngoài rồi tức giận giận ra lệnh cho Đào Tra: "Cút lên."

Đào Tra đẩy chiếc xe bốn bánh của mình đi ngang qua Mạnh Tự Tại mà không nói một câu nào.

Là Đào Tra chủ động nhờ hắn giúp, giờ không để ý tới hắn cũng là Đào Tra, gương mặt nóng rát của Mạnh Tự Tại lập tức lạnh ngắt.

"Ý cậu là sao đây hả Đào Tra?" Mạnh Tự Tại duỗi tay giật ngược cánh tay Đào Tra lại.

Cơ thể Đào Tra theo quán tính bị kéo về sau, nhưng đầu gối bị thương, hai chân không theo kịp nên ngã ngửa, va vào cả một hàng xe.

Tiếng xe đổ lập tức thu hút sự chú ý của những người ở quanh đó.

Mạnh Tự Tại nhìn bốn phía, hắn thấy vẻ mặt của đám bạn chơi chung rất phức tạp, thoáng chốc đầu óc cũng như bùn nhão, nói: "Không phải, tao tao không cố ý..."

Hắn vội vàng ngồi xổm xuống định đỡ Đào Tra dậy.

"Mạnh Tự Tại! Cậu bắt nạt bạn cùng lớp, bắt nạt Đào Tra!" Có người ở phía xa hô lên: "Tớ mách Triệu Thanh Tỉnh! Cậu xong đời rồi!"

"Cút!" Mạnh Tự Tại đỏ mặt hét lên phía sau một tiếng.

Hắn quay đầu thấy Đào Tra vẫn còn ngồi dưới đất mãi mà chưa đứng dậy, bắt đầu nhặt cặp sách của đối phương, đỡ chiếc xe bốn bánh dậy: "Tao không...không muốn..." Mạnh Tự Tại nói lắp bắp, không biết phải diễn tả tâm trạng mình thế nào.

Vào lúc này Đào Tra đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu thấy chính là người phía sau Mạnh Tự Tại --- Cứ đúng giờ này mỗi chiều nhóm Lâm Mị sẽ từ siêu thị đi về phía căn tin.

Ngay cả khi trong bãi đậu xe đầy bụi bặm, bị chặn lại bởi một vài tiền bối cao lớn không thấy người đâu, nhưng ánh mắt Lâm Mị vẫn nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của cậu.

Đào Tra vừa định giở trò với Mạnh Tự Tại một chút thì lại thấy Lâm Mị và nhóm Tào Nghiêm hoa vừa lúc đi về phía này.

Mặc dù rất ghét Lâm Mị, nhưng thấy mình bị bắt nạt, Lâm Mị làm hàng xóm, kiểu gì cũng sẽ đến giúp nói lại đôi câu với Mạnh Tự Tại thôi.

Tào Nghiêng Hoa choàng tay qua vai Từ Tự, đứng phía sau Mạnh Tự Tại: "Này, các cậu đang chơi trò bắt nạt học đường đấy à?"

Đám học sinh nam chắn phía trước lập tức tản ra.

Từ góc độ này Lâm Mị có thể thấy hình ảnh Đào Tra như một bé con thật sự đáng thương.

Đào Tra thì lại nghĩ rất bạo gan, có đánh không nhỉ? Vì mình phải không?

Ánh mắt Lâm Mị vẫn bình tĩnh, hắn nhìn chăm chú vào Mạnh Tự Tại, mãi đến khi Mạnh Tự Tại cảm thấy như tay chân bắt đầu không còn thuộc về mình nữa mới chuyển sự chú ý sang Đào Tra.

Ai trong ngõ Anh Vũ cũng nói Đào Đại Hành là người thật thà trung hậu, ai cũng bắt nạt được, họ nói Đào Tra thông minh, đúng là chẳng nhìn ra được.

Lớn lên cũng có thông minh đấy, biết nói vài lời tử tế khiến người khác vui vẻ...nhưng mà cũng chỉ vậy thôi.

Lúc bị bắt nạt cậu sẽ chỉ bất lực nhìn người khác rồi đặt hi vọng vào người khác, và những người khác...chẳng hạn như là hắn, liệu có thể nhắm mắt làm ngơ được không?

Lâm Mị nhét trái cây lẫn đồ ăn vặt vào tay Tào Nghiêm Hoa, đi đến trước mặt Đào Tra cúi người xuống, hai tay chống đầu gối, bộ dạng dịu dàng tao nhã nói: "Có tự đứng dậy được không?"