Vì một câu nói bâng quơ ấy của Lâm Mị nhưng lại làm Đào Tra lo lắng từ trong nhà đến khi lên trường học.
Mà phối hợp với lời dậy sớm của Lâm Mị cùng giải đề với hai người Tào Nghiêm Hoa Từ Tự, nỗi lo âu của cậu đã tiến hóa thành phiên bản plus.
Ninh Hâm không thể nào tin được chính hắn có thể thấy ---- bóng dáng Đào Tra đi tới lớp học sớm vô cùng: "Hôm qua tan học cậu không về nhà hả?!" Đây là khả năng duy nhất mà đại não Ninh Hâm có thể nghĩ ra được.
Cây bút của Đào Tra khựng lại, âm u ngẩng đầu lên: "Tớ chỉ mới tới thôi."
Ninh Hâm thấy Đào Tra uể oải ỉu xìu: "Vậy cậu ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi." Đào Tra tiếp tục viết bài thi của mình.
Ninh Hâm kéo cặp ngồi xuống, do dự mãi xong vẫn lên tiếng hỏi: "Tớ thi không được tốt, về nhà còn bị mắng nữa, hôm qua học xong giáo viên gọi cậu có phải cũng mắng cậu đúng không?"
Đào Tra rầu rĩ mà ừ một tiếng, lại lắc đầu, "Không tính là mắng tớ, chỉ nhắc nhở thôi."
"Nếu mà muốn mắng tớ ấy." Đào Tra bỗng nhiên đơ mặt ra, đoán đoán: "Ít nhất tớ phải tụt tận hai trăm bậc." Lần này cậu xếp thứ 7 trong lớp, nói chung vẫn cao hơn so với học kì một đôi phần nên Triệu Thanh Tĩnh mới không mắng.
"Hâm mộ câu thật đấy, tớ đã giảm tới âm luôn rồi." Ninh Hâm nhìn bài thi hỏng bét của mình, hắn không cần ai an ủi đã tự trở nên lạc quan: "May mà tớ có anh trai, thêm cả tài sản kếch xù, thành tích có kém nữa cũng không quan trọng."
Ngòi bút đang viết của Đào Tra từ từ dừng lại, cậu nghe Ninh Hâm độc thoại, cứ lải nhải trong miệng vài lần như vậy.
Có phải Ninh Hâm đang khoe không thì cũng chẳng liên quan đến việc thành tích kém, dù sao nhà có tiền mà, chứ cậu thành tích tốt mà nhà nghèo cũng vậy.
"Bộp" Ninh Hâm đặt một cái blind box lên trước bàn Đào Tra: "Cậu đoán đi, bên trong có gì?"
Art Toy blind box.
Đào Tra thích cái này, nhưng cũng không phải thích hết mà chỉ thích một vài con trong cả bộ thôi, nhưng cậu sẽ không nói điều đó cho bất cứ ai, nếu ai muốn tặng Art Toy cho cậu thì cậu thích để người ta phải tự đoán.
Đào Tra còn đang tò mò thì Ninh hâm đã mở blind box ra, lấy bé con bên trong ra rồi hào hứng nói: "Là Dimoo trong bộ hẹn hò nè."
Đào Tra đặt tên chính xác cho blind box này là 'bong bóng lãng mạn', cậu không thích nó, cậu không thích cái này.
"Chúc mừng cho thành tích tiến bộ của Đào Tra, mong rằng từ nay về sau Đào Tra sẽ mãi đi trên con đường đầy hoa nhé!" Ninh Hâm đưa bé con đến trước mặt Đào Tra.
Đào Tra buông bút, khẽ mỉm cười, "Cảm ơn cậu, tớ thích lắm."
"Tớ biết là cậu sẽ thích mà." Món quà tặng cho người bạn thân được nhận, Ninh Hâm rất vui.
Đào Tra cúi đầu, cất bé Art Toy vào cặp.
Vốn dĩ đã plus sự lo lâu, bây giờ lại còn đau lòng thêm nữa.
Bởi vì Ninh Hâm không nói rõ mình thích thể loại gì, nên bộ manga cậu đưa cho Ninh Hâm đều dựa vào lời nói thường ngày của hắn mà kết luận.
Lúc Ninh Hâm nhận được truyện tranh còn mừng đến mức suýt nữa tè ra quần.
Nhưng nếu đổi lại là cậu, nhận được quà mà mình không thích, cậu chắc chắn sẽ cho rằng Ninh Hâm không xem mình là bạn.
Không ai thật sự thích cậu cả.
Thích, ai mà thèm chứ.
Mình cậu thích cậu là đủ rồi.
Vào tiết thể dục buổi chiều, Đào Tra lặp đi lặp lại câu 'Mình cậu thích cậu là đủ rồi' 99 lần trong lòng, chuẩn bị bước qua lần thứ 100 thì nghe thấy giáo viên gọi tên cậu.
"Đào Tra, em với lớp phó thể dục đi bê sọt bóng tới đây đi!" Thầy thể dục xoa eo, nói giọng rất lớn, cả cái sân thể dục rộng như vậy mà còn vọng tiếng mấy lần.
Đào Tra với cơ thể nhỏ gầy và Mã Tàng Văn cao to đi ra khỏi đội học sinh nam.
Dáng dấp hai người chênh lệch nhìn thấy hết sức rõ ràng, Đào Tra không để ý điểm đó nhưng bỗng nhiên Mã Tàng Văn giơ cánh tay lên, khiến Đào Tra đang thất thần giật cả mình.
Mã Tàng Văn mặc áo thể dục màu vàng, trên cánh tay là cơ bắp cuồn cuộn một đống: "Thấy gì không, đây mới là đàn ông đích thực này!"
"Đào Tra, cậu gầy quá, với cũng lùn quá, tụi mình là đàn ông phải có cơ bắp chứ." Mã Tàng Văn buông cánh tay: "Thôi cậu cứ về đi, sọt bóng mình tớ nâng là được rồi, không cần cậu phải tốn công đâu."
Hắn nói xong, bỏ Đào Tra lại đằng sau rồi vội vàng chạy vào phòng thiết bị thể dục.
Đào Tra đi theo được vài bước rồi từ từ dừng lại, trong mắt có phần không thể nào tin được.
Mã Tàng Văn nói cái gì cơ? Cao to cơ bắp thối hoắc thì có gì hơn người khác chứ, lại còn nói móc mình.
Cậu nhìn theo bóng dáng của Mã Tàng Văn mãi đến khi hắn đi vào phòng thiết bị mới dùng tay chọc vào mặt mình, cậu không cần soi gương cũng biết bây giờ gương mặt cũng đang rất khó chịu.
178 ( 175) lùn lắm à? Bản thân cậu mới lớp 11, chiều cao như vậy là bình thường mà.
Chứ mới nhỏ đã dậy thì sớm như Mã Tàng Văn trông to lớn như ếch trâu vậy thì đẹp đẽ chắc? Xấu lắm...xấu thôi rồi luôn...
Ngay lúc đó, Mã Tàng Văn kéo nguyên một cái sọt lớn đầy bóng từ trong phòng ra, hắn cong lưng, cơ bắp phía sau lớp vải hiện ra hết sức rõ ràng, cơ bắp hai tay phồng lên trông lực lưỡng chói mắt khiến hắn trông khí thế cực kỳ,
Bỗng Nhiên Đào Tra cảm thấy dao động bởi lời đánh giá ban nãy của Mã Tàng Văn.
Thật ra cũng không khó coi, nói không chừng là đẹp hơn mình thật.
Nhưng vậy thì sao, cậu đã cho phép Mã Tàng Văn chà đạp mình chưa?
Cơ bắp bự vậy thì đẹp chỗ nào? Lâm Mị không giống thế nhưng trông cũng được mắt đấy.
...
Đào Tra tự an ủi bản thân đừng so đo, nhưng lại không thể nào làm ngơ lời nói của Mã Tàng Văn được. Lúc đánh bóng chuyền, cậu chuyền một cú hơi mạnh về phía Ninh Hâm, cánh tay hắn chấn động không khỏi run lên.
"Úi úi úi, hôm nay sao cậu đánh mạnh dữ vậy Đào Tra?!!!" Ninh Hâm xoa tay hét toáng lên.
Đào Tra đá quá bóng chuyền dưới chân: "Tớ không chơi nữa đâu."
"Hả, sao lại không chơi nữa! Lại đây chơi với tớ đi!" Ninh Hâm bất mãn la oai oái đằng sau.
Cậu không hề phát hiện ra cảm xúc của mình có gì đó bất ổn, Đào Tra quay lưng về phía hắn rồi đi về khu dạy học, trong lòng âm thầm tặng Ninh Hâm một điểm trừ.
Nhưng lúc hoạt động tự do, Đào Tra sẽ lười biếng lên sân thượng ngồi, chống cằm ngắm nhìn sân thể dục sáng sủa. Sau khi mồ hôi khô đi, cả người cậu lạnh buốt, cảm giác không còn chút sức sống nào.
Cậu và người khác không giống nhau, cậu là con bọ dưới cống ngầm, không đẹp trai cũng chẳng nam tính, không thông minh hay là xuất sắc, ngay cả Mã Tàng Văn đứng bét lớp cũng lấy cơ bắp cười nhạo cậu.
Đào Tra vốn đã không vui giờ càng chán nản hơn. Cậu quơ quơ chân, lén nhìn khoảng trống phía sau, sau đó kéo khóa cởϊ áσ thể dục rồi đặt nó sang một bên.
Đào Tra bắt chước Mã Tàng Văn giơ cánh tay lên, đồng thời gồng cơ đến phần khuỷu tay, cúi đầu nhìn mớ cơ bắp trên cánh tay mảnh khảnh của mình - quả nhiên nhỏ hơn cơ bắp của Mã Tàng Văn nhiều. Cực kỳ nhỏ.
Cậu nhụt chí hạ tay xuống, đầu cũng gục xuống theo.
Gió trời trên sân thượng không lớn, cảnh sắc dưới lâu đập vào mặt vô cùng rõ ràng, những chậu hoa đầy màu sắc, cây thủy sam sừng sững rậm rạp xanh mát với cành lá vươn lên tận trời.
Đào Tra đột nhiên muốn nhảy từ sân thượng xuống, nhưng nếu nhảy xuống ở đây lại không cách nào gϊếŧ được Mã Tàng Văn.
Thôi quên nó đi thì hơn.
Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt Đào Tra đã ngập tràn nước mắt.
"Kẽo kẹt ~"
Phía sau truyền đến một âm thanh khe khẽ, có người đang tới.
Đào Tra không lập tức quay lại nhìn mà vẫn cứ cúi đầu ép cho nước mắt không được rơi xuống, sau đó mới dùng con ngươi trong vắt quay sang nhìn đang đến gần, tới lúc thấy rõ đó là ai, Đào Tra sửng sốt.
"Anh Lâm Mị?" Nước mắt đã không còn, nhưng giọng nói lại chẳng thể gạt được ai, giọng nói cậu run rẩy, thấy là người quen, cậu lại bắt đầu tủi thân theo bảo năng.
Nhưng đây là Lâm Mị, bị hắn nhìn thấy bộ dạng mềm yếu của bản thân như vậy khiến Đào Tra xấu hổ vô cùng.
Đào Tra cúi đầu im lặng mặc áo khoác.
Lâm Mị vòng tới trước mặt Đào Tra.
"Cô Triệu có đến tìm anh, nói anh biết những điểm yếu trong môn học của em, nói nếu có thời gian thì giúp em một chút." Lâm Mị càng đến gần hơn. Trên gương mặt Đào Tra đã không còn nước mắt, nhưng hốc mắt cứ ươn ướt, hắn nói tiếp: "Vừa khéo anh đang rảnh nên muốn tìm em nói chuyện này, sao em không học mà lại đến đây?"
Lâm Mị ở lớp học nhìn thấy lớp Đào Tra đang có tiết thể dục. Trong cả quá trình học ấy Đào Tra cứ thơ thẩn bần thần, tiết còn chưa học xong cậu đã quay lưng đi về phía khu dạy học.
Nhưng Lâm Mị không tìm thấy cậu trong lớp, nhìn mãi không thấy đâu, không cần nghĩ cũng biết cậu lên sân thượng --- nơi căn cứ cất giữ bí mật của học sinh trung học, nhưng giữa học sinh với nhau thì nó không phải là bí mật gì cả.
E rằng chỉ có giáo viên không biết, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh thành đồng để giấu trời qua biển.
Đào Tra rụt vai lại, Mã Tàng Văn khiến cậu nhận ra sự tồn tại của cơ thể ốm yếu gầy gò này rất rõ ràng, Lâm Mị thông minh như vậy chắc chắn cũng cho rằng vóc dáng cậu rất nhỏ bé.
"Hóng gió thôi." Đào Tra nói qua loa.
Mãi nhưng không thấy Lâm Mị nói gì, Đào Tra nghi hoặc ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chạm phải đôi mắt đang bình tĩnh mỉm cười của Lâm Mị.
Không hiểu tại sao, rõ ràng chỉ kém nhau chút tuổi là vậy nhưng Đào Tra luôn cảm thấy Lâm Mị trưởng thành hơn cậu vô cùng nhiều. Ghét chết đi được.
"Tra Tra, em lại khóc sao?" Lâm Mị hơi cúi người xuống, đối diện với Đào Tra.
Tra Tra là nhũ danh của Đào Tra, chỉ có người ở con ngõ Anh Vũ mới gọi cậu với cái tên đó.
Cách gọi như vậy khiến Đào Tra cảm nhận được một sự thân thiết trên người Lâm Mị mà các bạn học khác không có.
Đào Tra nhíu nhíu mũi, "Gọi cái gì vậy?"
Lâm Mị nói: "Có thấy em ở sân thể dục, em cũng đang khóc."
Đào Tra lại cúi đầu, dùng giọng mũi 'ừm' một tiếng, phát ra âm thanh nghèn nghẹn ngân dài, mềm mại cực kỳ.
Một lúc lâu sau, Đào Tra thò tay trái ra khỏi ống tay áo, co ngón tay nắm lấy góc áo Lâm Mị, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt đen trắng của mình, cậu cầu xin một cách vừa đáng thương vừa đầy sự mong đợi: "Anh Lâm Mị, anh nói đi, nói là em đẹp nhất trái đất này, nói em ưu tú nhất trái đất này và cũng là người thông minh nhất trái đất này."
Lâm Mị nhìn xuống chiếc mũi đỏ au của Đào Tra. Đôi mắt cậu như hai dòng suối trong trẻo, tràn đầy sự ỷ lại và tin tưởng, gương mặt trắng như bông tuyết khiến cậu như sắp tan ra. Dường như đối phương không hề cho rằng bản thân mình cầu xin hay làm nũng như vậy là có gì xấu hổ cả.
Nhưng Lâm Mị phản ứng rất nhanh, hắn cảm nhận được Đào Tra hơi khác thường, bình tĩnh chậm rãi nhìn qua: "Có ai bắt nạt em à?"