Em Gái Coca - Bạch Mao Phù Lục

Chương 37




Tay mềm mại không xương chống trên ngực trái của anh, tiếng tim đập hữu lực không chỉ đấm ngực anh, cũng kéo dài đến lòng bàn tay của cô.

Tuyến thần kinh lại đến vỏ đại não, khi lâm vào ánh mắt anh thình lình xảy ra cảm giác choáng váng như bị yêu tinh mê hoặc.

Hai bên đều cảm thấy người trước mắt đang mê hoặc tâm trí của người khác. Minh Dư luôn có da mặt dày vậy mà không tiếp được câu nói của anh trước.

Vòng eo thiếu nữ rất mềm, cánh môi càng mềm hơn, anh có chút có chút không dán lại gần, trong miệng còn mơ hồ không rõ ép hỏi: "Ừm? Muốn anh dỗ em như thế nào."

Cô bị hôn rất ngứa, muốn tránh, sau cổ bị anh dùng tay giữ lại, Thịnh Minh Hoài mút môi dưới của cô, sau đó chậm rãi dời xuống.

Nụ hôn rậm rạp giống như lưới rơi xuống, Minh Dư bị hôn đến ngẩng ra phía sau lại bị ấn về, cả người đều nóng bừng lên, muốn cười, lời nói ra lại rất mỏng manh.

"Anh đừng hôn, ngứa quá."

Bàn tay anh rất nóng, dán ở trên eo đều cảm thấy như đang cháy, phản ứng sinh lý cũng rất rõ ràng.

Minh Dư lập tức bắt được điểm yếu: "Thịnh Minh Hoài, dỗ người khác phải tự mình thể nghiệm."

Đôi mắt ướt dầm dề của cô như có thể nói, cánh môi oánh nhuận bị anh hôn đến mức hơi sưng, thật ra vừa rồi anh cũng không dùng lực chút bào, trên cổ cũng vậy, nhưng cô rất mẫn cảm, cơ sữa bò xinh đẹp mạnh chút cũng để lại dấu vết.

Dấu vết thuộc về anh.

Ánh mắt sau khi nhiễm sắc dục không tính là thuần khiết, tay của Thịnh Minh Hoài chui vào trong từ vạt áo của cô, cúi đầu ngậm lấy thịt mềm trên vành tai của cô.

"Tự thể nghiệm thế nào?" Anh cười nhẹ.

Vấn đề của anh hôm nay rất nhiều, mỗi một cái đều không phải anh muốn hỏi, nhưng mỗi khi hỏi một cái, anh lại có thêm một cái.

Tinh thần siêng năng ham học hỏi tràn ngập khát vọng, anh dày vò thân thể của cô như là đang công lược thành trì.

Khi Thịnh Minh Hoài hỏi vấn đề cuối cùng, anh đang chế trụ ót cô gia tăng nụ hôn này, bên trong ý loạn tình mê cũng không biết khi nào anh đã điều chỉnh dáng ngồi, côn th*t nóng như lửa kia đã chọc ở giữa chân cách vải dệt.

Cô sợ đến mức mềm chân, lại dán càng chặt, tiếng kêu tràn ra từ yết hầu.

Thịnh Minh Hoài chưa đã thèm mà rời khỏi, liếm liếm khoé môi của cô, khi nói ra hai chữ kia, lỗ tai của cô nháy mắt đỏ bừng.



Vườn trường quốc khánh rất an tĩnh, trong sân lại không có một bóng người nào.

Phòng tắm được mở vòi hoa sen ra, tiếng mút hôn trở nên mơ hồ mà lại kiều diễm, anh thật sự đang dùng thân thể nỗ lực mà dỗ cô, dấu vết lưu lại trên cơ thể cô chỉ nặng không nhẹ.

Minh Dư bị một nụ hôn nóng bỏng của anh đặt trên cánh cửa, đôi tay cũng bị anh đè lại giơ lên đỉnh đầu. Thần kinh phía dưới xương vai, cùng với giữa ngực rất phong phú, cũng rất mẫn cảm.

Cho nên từ khi anh hôn dọc theo cánh tay đến nách, cô dường như muốn hô ra tiếng.

Nơi đó rất sạch sẽ, trắng trắng mềm mềm, khi đầu lưỡi ướt mềm liếm đến đây, thân thể của cô đã có phản ứng chân thật nhất.

Thịnh Minh Hoài trượt đến giữa hai chân của cô, sờ đến chất lỏng trơn trượt: "Ướt như vậy?"

Nước chảy xuống, cảm giác trơn trượt trên lòng bàn tay đã phai nhạt một ít, nhưng Minh Dư vẫn rất thẹn thùng, đỏ mặt đẩy anh: "Cười cái gì mà cười, đây là thái độ anh dỗ người khác sao."

Nếu cô tức giận thì sẽ không cho anh cắm vào, khi có sức lực phản kháng, còn sẽ trêu ngược lại anh.

Không nhìn cán thô dài kia, lâu không gặp Tiểu Thịnh Minh Hoài vẫn rất đáng yêu, đầu tròn vô nhìn thấy cô sẽ nhổ nước miếng.

Ngón tay thổi qua trước mắt phía trên, kích động đến nhảy thẳng lên, bỗng nhiên rất muốn nhìn bộ dáng nó ở trước mặt cô phun sữa một chút.

Nhưng Thịnh Minh Hoài không cho cô cơ hội đùa dai này, khi xoay người đè cô trên cánh cửa, tay cũng bị anh kiềm chế lại.

Chuông cảnh báo của Minh Dư lập tức vang lên: "Thịnh Minh Hoài, anh không thể ức hiếp em."

Thân thể nòn bỏng phủ lên phía sau lưng, anh cúi đầu hôn xương bả vai của cô: "Làm sao lại bảo ức hiếp em, hửm?"

Quần áo đã sớm bị lột sạch, lộ ra chân dài nhỏ như vòng yêu, cả người trần trụi đều rất trẻ tuổi, vừa dính vào đã sinh ra phản ứng hoá học không thể giải thích.

Nước tưới trên người là lạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy nóng.

Dương v*t lửa nóng đè trên kẽ mông, xúc cảm rõ ràng đến mức có thể đột ra mạch máu ở trên mặt, Thịnh Minh Hoài chậm rãi ma sát, tay vòng qua eo cô, duỗi xuống bụng nhỏ của cô.

Ngón tay thon dài xoa âm h/ộ phì nộn, rất dễ dàng lột được ra, tìm được thịt châu nhỏ giấu ở bên trong.

Cứng cứng, đã đỉnh lên.

Thịnh Minh Hoài giống như chơi trò đùa dai mà nắm lấy: "Như vậy có tính không?"

Nhẹ nhàng xoa nắn, cô đã kêu ra tiếng, âm huy*t phun ra càng nhiều chất lỏng trơn trượt, đầu gối co lại đang run lên.

"Anh còn như vậy em sẽ tức giận thật."

Thịnh Minh Hoài quay mặt cô lại, hôn khoé mắt ửng hồ của cô: "Được rồi, không ức hiếp em."

Quy đ*u trượt đến cửa huy*t đầy nước, còn không hoàn toàn rơi vào cũng cảm thấy nó đang hút, Thịnh Minh Hoài cũng không nghĩ cọ cô vào lúc này, tổ tông nhỏ khóc thật sự không dễ dỗ, lần trước làm cô trong phòng vẽ tranh cô vẫn ghi tạc trong phòng, tóm được cơ hội thì phải bù lại.

Tuy rằng, đến cuối cùng bị hại vẫn là chính mình. "Muốn dùng tư thế nào để dỗ em?"

Thịnh Minh Hoài rất tốt tính thương lượng với cô, phía dưới của cô rất ướt, nhưng trước khi làm anh vẫn dùng tay giúp cô mở rộng nó ra trước.

Hai ngón tay vừa cắm vào trong, huy*t thịt bên trong đã điên cuồng co rút lại, cắn rất chặt, anh chậm rãi câu lộng, mới giảm bớt loại cảm giác khẩn trí muốn mạng.

Minh Dư thoải mái treo trên người anh, gương mặt đỏ bừng không nói lời nào, cuối cùng mới nhỏ giọng mà dán bên tai anh: "Đều muốn."

"Tham như vậy?"

"Anh luôn chọc em tức giận, dỗ vài lần thì làm sao?"

Thật ra cũng không phải cái gì cũng muốn, trước kia xem phim chọn vài bộ khẩu vị nặng yêu cầu cao độ, cô không phải rất thoải mái trên cảm quan, thực chiến phỏng chừng cũng không chấp nhận được.

Ngày thường Thịnh Minh Hoài nhìn có vẻ ra dáng ra hình, còn được gọi là nam thần lạnh lùng, trên thực tế đa dạng hơn rất nhiều, mặc dù anh vẫn luôn dùng một tư thế giống nhau mà làm cô, cô đều không chống đỡ được.

Có khi còn sẽ cố ý kẹp anh, muốn anh bắn ra nhanh, nhưng mỗi lần đều bị đâm xuyên qua, sau đó càng ngày càng quá mức, cô chỉ có thể khóc lóc cầu xin anh

chậm chút.

Thịnh Minh Hoài không gánh cái nồi này: "Khi nào chọc em tức giận?"

"Khi nào anh cũng chọc em tức giận, chỉ là em là người rộng lượng, không so đo với anh."

Ngón tay của anh rất dài, khớp xương rõ ràng, gân xanh trên mu bàn tay cũng rất rõ ràng, khi áp đến một đột điểm, anh nhanh chóng ấn vài cái, cô kích thích đến mức rên rỉ.

“Thịnh Minh Hoài!”

Cô đỏ mặt mắng anh, tay anh còn đang quấy loạn ở bên trong, ngón tay cái ấn trên âm đế xoa xoa, hai tầng kích thích cô có chút khóc không thành tiếng.

Bụng nhỏ căng cứng, hình người bị vứt lên mây lại chìm trong biển, chỉ có anh có thể cứu chính mình, cánh tay treo trên cổ anh không ngừng buộc chặt, tiếng kêu cũng dần vỡ thành mảnh nhỏ.

Thịnh Minh Hoài cố ý cắn lỗ tai cô: “Đến rồi? Đến rồi thì tiết ra đi, ngoan một chút.”

“A ha…”

Môi lưỡi ấm áp ngậm cắn đầu v*, thừa dịp khi cô tiết thân, anh vớt một chân cô lên, dương v*t thô dài thuận thế chen vào thay ngón tay.

D*m thủy phun ra tưới hết lên trên quy đ*u, anh vừa hưng phấn mà đâm vào trong, vừa ôm thân hình run rẩy của cô mà hôn.

Huy*t nhỏ ấm áp khẩn trỉ đến mức anh suýt bắn t*nh, chỉ có thể dùng sức đâm lên trên giảm bớt loại khoái cảm ngập đầu này.

"Cục cưng ngoan, nghe lời, thả lỏng một chút." Nụ hôn khẽ mềm mại dán trên cổ cô, cằm cũng đang cọ cô.