Em Gái Coca - Bạch Mao Phù Lục

Chương 36




Lần trước Chung Thiến nói với anh, phòng thiết bị có người đang khóc, mặc dù là ban ngày ban mặt, cô ấy cũng không dám đi vào.

Các bạn học đều âm thầm truyền có người sẽ ức hiếp bạn học, cô ấy không biết là ai, nhưng lúc học cấp hai đã từng thấy.

Có vài người rõ ràng là bạn học với nhau, nhưng người đó thích ức hiếp người khác, cũng không làm gì, có thể là ném bài học trên bàn xuống, khi đi ngang qua thì kéo tóc, hoặc là gọi người ra ngoài trong một tiết tự học rất bình thường, ở chỗ không có người đòi tiền sinh hoạt phí rồi lại đánh một bạt tai.

Những việc này xảy ra, thậm chí không cần một lý do.

Lúc ấy người đá văng cửa phòng thiết bị là Minh Dư, người bên trong không nhiều lắm, hình như chỉ hai người.

Cô ấy tránh ở bên ngoài không dám đi vào, chỉ nghe thấy Minh Dư đang nói chuyện với người kia.

Lúc sau mới biết được người kia là Cam Can lớp 11(7), anh ta có hơi biến thái, các bạn học đều nói anh ta thích nam sinh, trong phòng thiết bị, hình như anh ta cởi quần của một nam sinh.

Càng nhiều chuyện cô ấy không rõ ràng lắm, chỉ biết một năm sau Cam Can đột nhiên thôi học, Minh Dư cũng chuyển đến Nhất Trung của thành phố.

Nhất Trung của thành phố không ném tiền là có thể vào giống Trung học Anh Hoa, phải xem thành tích và cả quan hệ.

Khi đó thành tích của Minh Dư không nổi bật, năm lớp 10 cô đều đang chơi, không phải chơi ở lớp mình thì qua lớp bọn họ, người chơi tốt với cô nhưng thành tích không tồi là Tống Lê, ai bảo cô ấy có người ngồi cùng bàn là Hứa Từ.

Minh Dư nói, ai ngồi cùng bàn với Hứa Từ thành tích đều sẽ tốt, hồi cấp hai cô ngồi cùng bàn với Hứa Từ.

Lúc ấy chuyển đến Nhất Trung của thành phố tốn không ít công phu, cô cũng rất ngoan, chơi không điên như vậy nữa, còn dựa vào cơ sở thành tích trước kia để đi lên.

Thời gian một năm, Minh Dư và Cam Can kết thù có lẽ không chỉ có một lần trong phòng thiết bị kia.

Rốt cuộc là vì sao lại thân bại danh liệt đến mức yêu cầu Minh Dư chuộc tội, anh không biết, anh chỉ biết khi Cam Can lấy được ảnh nói, Minh Dư rất biết chơi, anh trai mình cũng dám tán tỉnh.

Chúc Ngộ An lúc này mới biết bọn họ có tầng quan hệ này: "Minh Dư là em gái cậu?"

Thịnh Minh Hoài bây giờ chắc rất sốt ruột, lời nói cũng không muốn nói câu nào, một chân đá văng camera bị đập nát kia ra.

Người kia đã bị cảnh cáo, nhà họ Thịnh cũng không phải ăn chay, nếu anh ta dám gửi ảnh cho Cam Can, anh cũng có thể đào ba tấc đất túm người ta ra đánh một trận như hôm nay.

Chờ trong chốc lát, anh mới ừ một tiếng: "Khác mẹ khác cha, hai tháng trước vừa mới kết hôn."

Nhưng ở trước đó, anh đã quen Minh Dư từ lâu, chỉ là anh không có tâm tình, cũng không muốn nhắc chuyện hồi cấp ba với Chúc Ngộ An.

Chúc Ngộ An không mù, ít nhiều cũng có thể nhìn ra: "Tớ bảo mà khi đó cô ấy gọi một câu anh chàng đẹp trai, làm sao cậu lại ngoan ngoãn đi qua thế chứ."

Thịnh Minh Hoài cười: "Cho dù ngày đó là ngày đầu tớ quen cô ấy, cô ấy gọi gì tớ cũng sẽ đi qua."

"Thật hay giả?" "Thật."

Chúc Ngộ An không nhìn ra, cảm thấy hơi không thể tin, nhưng sự thật như vậy, Thịnh Minh Hoài lần đầu tiên nhìn thấy Minh Dư, thậm chí cái gì cô cũng không nói, chỉ ngồi trên bậc thang, anh đã tự đi qua.

"Tớ phải nhắc cậu một câu, nếu nói như vậy, các cậu ở trường học đã không thể làm càn như vậy."

Có chuyện máu chó kiểu tình nhân trở thành em cũng có thể đổ lên đầu anh em của mình, cũng là anh ấy chưa từng thấy, chỉ có thể đau lòng nhắc nhở: "Mặc kệ việc này nói như thế nào, thanh danh của con gái rất quan trọng."

Anh ấy nâng cằm lên, chỉ phương hướng vừa lăn vừa bò đi của người kia. Sau lưng còn có người nhìn chằm chằm, nói muốn cho cô thân bại danh liệt.

Thịnh Diệp không phải doanh nhân xuất giới gì, vẫn luôn rất khiêm tốn, có không ít tạp chí kinh tế tài chính tìm ông ấy để phỏng vấn đều sẽ bị từ chối, không lộ mặt trước mặt công chúng.

Cho dù khi kết hôn cùng Minh Thành Huệ có truyền thông đưa tin, nhưng trong thời đại internet biến chuyển từng ngày đổi mới cực nhanh này, tin tức giới kinh doanh loại này rất dễ dàng đã bị đủ loại tin nóng của giới giải trí lấp đi.

Không có người gặp qua chuyện có độ chú ý này, càng sẽ không đào sâu về con trai con gái nhà bọn họ.

Nhưng chuyện này truyền ra ở vườn trường, lại có tính chất không giống nhau.

Thịnh Minh Hoài nghiền nát màn ảnh camera trên mặt đất, lười biếng mở miệng: "Biết rồi."

Minh Dư không có kiên nhẫn gì, đã muộn gần nửa tiếng, đối phương mặc dù là Thịnh Minh Hoài cũng sẽ giận dỗi, huống chi là dưới tình huống không có lý do gì.

Quách Gia Dịch biết cô sẽ không phát giận với Thịnh Minh Hoài, chỉ là mấy người bọn họ hơi thảm, thừa dịp cô xoay người ném rổ, Quách Gia Dịch gọi điện thúc giục anh giải quyết xong chuyện thì nhanh chóng trở về.

"Cục cưng của ai người đó dỗ, tớ không chống đỡ được nữa, chính cậu xem mà làm đi."

"Đã biết." Bên kia cười nhẹ: "Lập tức."

Quách Gia Dịch cũng coi như tận chức tận trách, cả nhóm không ít khi dỗ tổ tông. Nửa tiếng, Minh Dư học xác định địa điểm ném rổ, chơi bóng tương đối khó, anh ấy để Tiểu Tần dạy vài động tác cơ bản, chính mình ở bên cạnh nịnh nọt.

Minh Dư không kiên nhẫn vẽ 8 chữ, tuy bọn họ dạy nghiêm túc nhưng nhìn ra được đang lừa cô, chơi mấy hiệp, sau khi cô chơi cầu mấy lần xong nặng nề ném bóng lên rổ.

"Thịnh Minh Hoài đâu? Cho dù anh ấy không đến cũng phải trả lời điện thoại chứ."

Nhị công chúa tức giận, Quách Gia Dịch không dỗ được, chỉ có thể mời Thịnh thiếu gia trở về.

Một mình Minh Dư chơi bóng rất lâu, thật ra xác định địa điểm ném rổ cũng không tiêu chuẩn, Quách Gia Dịch dạy sát tuyến đầu trong nháy mắt cô thất thần mà lệch khỏi quỹ đạo.

Trên chỗ ngồi xem lặng yên không một tiếng động có thêm một người ngồi, khi quay đầu lại đối diện tầm mắt, Minh Dư mới biết cô chơi ở đây bao lâu, anh đã nhìn bấy lâu.

"Quách Gia Dịch nói chân anh bị gái xinh chặn lại, trọng thương, gãy xương, đến bệnh viện nằm một tháng mới có thể ra ngoài."

Cô treo chân lên đầu gối của anh, không nặng, làn da rất tinh tế, anh nhấc chân gõ hai cái, đã trượt xuống đùi.

"Ừm, em tin không?"

"Không tin, nhưng anh ấy nói anh nói bậy, em không vui."

"Ừm, anh ghi nhớ lại trước. Ném rổ là vừa rồi bọn họ dạy em sao?"

"Đúng vậy, nhưng ba bước ném rổ rất khó, em không học được, một chút cũng không vui."

"Mệt mỏi không? Còn muốn học thì bây giờ anh dạy em."

Anh rất thích niết lòng bàn tay của cô, mềm mại, giống như ống không xương. Vừa rồi sờ soạng bóng rổ, mặt trên có hơi dơ, anh dùng tay lau mồ hôi, sau đó mười ngón bị chế trụ.

Muốn kéo cô lên nhưng cô không làm, hai đùi đều đặt trên đùi anh, đôi mắt nhìn anh chằm chằm: "Em nói em tức giận, Thịnh Minh Hoài."

Quai hàm đều tức giận đến nổi lên, Thịnh Minh Hoài dắt lấy tay cô không buông, đặt ở đầu gối nhéo nhéo, cổ tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu cười: "Vậy làm sao bây giờ."

"Dỗ em."

Hôm nay cô mặc đồng phục, số 9. Sạch sẽ lưu loát buộc đuôi ngựa, khuôn mặt và cổ lộ ra đều rất trắng, không trang điểm, cánh môi màu hồng nhạt rất bóng.

Một bàn tay khác vốn dĩ chỉ lỏng lẻo mà bảo vệ trên lưng ghế ở phía sau, khi tầm mắt lướt qua cánh môi của cô, Thịnh Minh Hoài ôm lấy eo cô, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ôm người lên đùi hoàn toàn.

Ngồi vào đùi nghiêng một cái, trọng tâm của cô trượt vào trong lồng ngực của anh, hai tay chống đỡ mới không đụng vào cằm của anh. Nhưng là ánh mắt của anh lại đánh tới, tâm thần cũng nhộn nhạo theo.

"Dỗ như thế nào?"

Anh biết rõ còn cố hỏi, tay cầm tinh tế ôm vòng eo mềm mại, không nhẹ không nặng mà nhéo một chút: "Em dạy anh đi?"