Em Đến Thật Đúng Lúc

Chương 5: Hồi ức hiện về 4




Năm nhất đại học.

Trong thời gian nghỉ đông, để làm ấm cơ thể nên Hạ Vũ đã rủ Nghiên Dương đi công viên trò chơi. Nghiên Dương do lâu rồi chưa được đi chơi nên khi được Hạ Vũ rủ đi cô đã rất thích thú và đồng ý cái rụp.

Không phải là rủ cô đi chơi sao. Tại sao bây giờ lại có thêm ba con người lạ mặt này ở đây vậy.

"Chào, tôi là Trần Nhất."

Ngắn gọn, súc tích, lạnh lùng.

"Hi, tôi là Tống Quốc Lam. Nghe danh hai người đẹp đã lâu, giờ mới được gặp mặt, thật là một sự thiếu sót to lớn của tại hạ. Hân hạnh, hân hạnh."

"Chắc không cần phải giới thiệu nữa nhỉ? Tôi chính là người đẹp trai nhất nhóm, rất được nữ sinh yêu thích, phải nói là xếp hàng dài đợi tôi mời đi chơi đó. Vâng, không ai khác đó chính là Dương Hàn Đông soái ca đẹp không góc chết này đây."

Đúng là một màn giới thiệu màu mè hoa lá hẹ. Nghiên Dương, Tống Quốc Lam và Trần Nhất chỉ biết đứng đó cười trừ. Cái tính khí này bọn họ hiểu quá rõ rồi. Còn Hạ Vũ khi này đang ngẩn người nhìn Trần Nhất.



"Cậu ấy quá đẹp trai rồi. Lạnh lùng như vậy mình rất thích."

Nghiên Dương đi bên cạnh nhìn cô bạn mê trai này với ánh mắt có chút khinh thường nói:

"Liêm sỉ của cậu, làm ơn nhặt lên đi!"

"Không thể, không thể. Muộn quá rồi."

Mấy người bọn họ đi tới đâu cũng có người bàn tán, chỉ trỏ làm Nghiên Dương rất khó chịu. Tội phạm gây ra những việc này không ai khác chính là ba con người trước mặt đây. Đẹp trai thì đã đành nhưng cũng không cần thiết phải cao như vậy. Nếu so với tụi con gái bằng tuổi thì chiều cao của Nghiên Dương cũng khiến họ ngưỡng mộ rồi, nhưng khi đi chung với ba con người này lập tức liền biến thành cây nấm lùn.

"Chúng ta nên đi chơi tàu lượn siêu tốc hay đi chơi nhà ma trước vậy?"

Tống Quốc Lam cầm trên tay bản đồ khu vui chơi đang "trưng cầu dân ý". Khi đó Hạ Vũ nhanh chóng đáp lại: "Đi nhà ma đi. Nghiên Dương rất thích trò này." Sau đó quay đầu sang hỏi Nghiên Dương: "Phải không bảo bối."

Đang mải mê so đo chiều cao nên Nghiên Dương không nghe thấy những gì mọi người vừa bàn nhưng cũng gật đầu ậm ừ để che giấu đi tội lỗi của mình.

"Sao lại là nơi này?"

Mắt, miệng đều mở to nhìn cảnh vật đang hiện ra trước mắt khiến Hạ Vũ cười thích chí. Hạ Vũ thừa biết Nghiên Dương rất sợ mấy thứ kinh dị thế này. Tuy Hạ Vũ cũng rất sợ nhưng không bằng Nghiên Dương, đi ngủ cũng phải bật đèn sáng thì mới an tâm.

Lúc này Dương Hàn Đông mới lên tiếng châm chọc:

"Sợ rồi chứ gì? Đồ nhát gan."



Nghiên Dương đương nhiên sẽ không để cho Dương Hàn Đông có cơ hội nắm lấy điểm yếu đáng chết này của cô, liền nhanh chóng cãi lại:

"Ai sợ? Hạ Vũ đi thôi. Tớ thích chơi trò này lâu lắm rồi." Sau đó liền cầm lấy tay Hạ Vũ đi thẳng vào quầy mua vé.

Không khí trong nhà ma này quá kinh dị rồi. Ngay từ khi bước vào đã nghe thấy âm nhạc rùng rợn làm con người ta lạnh sống lưng. Dưới sàn loang lổ những vũng máu, còn có cả mấy cánh tay bị chặt vứt lung tung. Hai bên tường cũng có những vệt máu ngang dọc, còn có cả mấy hình đầu lâu kinh dị được vẽ chi chít ở trên đó nữa. Nghiên Dương thực sự không dám mở mắt ra, tay nắm chặt người bên cạnh, mặc kệ người đó là ai cô cũng bám riết không buông. Nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của người bên cạnh cô thấy còn kinh dị hơn. Tống Quốc Lam lúc này mặt mày tái mét, tay đang bám víu vào tay trái Trần Nhất- người vẫn giữ vững khuôn mặt băng lãnh từ nãy giờ- còn tay phải của Trần Nhất thì bị Tiểu Hạ túm chặt. À không, không phải là tay phải mà là cả cơ thể mới đúng. Nghiên Dương lắc đầu chịu thua cô bạn thân này, bình thường chẳng phải rất thích xem phim kinh dị sao. Có lần cô còn thấy mấy bộ truyện ma trên giá sách trong phòng ngủ nữa mà.

Dương Hàn Đông lúc này mặt mày cau có khó chịu, không phải cậu sợ mấy thứ đang kêu gào như muốn lấy mạng người ta này mà là Nghiên Dương đang ôm lấy tay người con trai khác. Cậu cũng có tay mà sao lại không ôm chứ?

"Này, Tiểu Nghiên Nhi, cầm lấy."

Dương Hàn Đông chủ động giật lấy tay Nghiên Dương đang nắm tay Tống Quốc Lam nhét vào lòng bàn tay mình cứ thế kéo đi trước, mặc kệ đám người phía sau và cũng không thèm liếc nhìn lấy Nghiên Dương một lần để cô ngây ngốc lẽo đẽo chạy theo sau.

Một lúc sau, đột nhiên cửa phòng phía sau Nghiên Dương mở toang, con ma mặc áo trắng ngấm máu tươi, tóc dài buông thõng chạy theo cô làm cô hét toáng ôm chặt lấy Dương Hàn Đông đang đi bên cạnh khóc nức nở sợ hãi. Dương Hàn Đông thừa dịp một tay ôm chặt lấy người con gái nước mắt nước mũi tèm nhem kia vào lòng, một tay vẫy vẫy ý muốn nói với nhân viên nhà ma kia không nên làm phiền. Người nhân viên kia liền hiểu ý, trở lại vị trí ban đầu chực chờ con mồi tiếp theo.

"Ngoan. Đừng khóc nữa. Bẩn áo tôi, cậu có giặt trả không? Nào, mau buông ra."

Đáng ra khúc này phải nói mấy lời ngôn tình sến sẩm nhưng mà nghĩ lại giờ cậu có nói mấy lời đó thì Nghiên Dương cũng chẳng cho lọt tai.

"Không.. muốn.. đâu.. huhu.. Không.. muốn đâu.. huhuhu."

Dương Hàn Đông lúc này đang cố nén để không cười phát ra tiếng. Cuối cùng thì cậu cũng biết cái người ngày ngày chọc tức cậu cũng có điểm yếu đáng yêu như vậy. Nhất định sau này phải rủ đi những nơi như này nhiều hơn mới được.



Kể từ lúc đó cho dù Dương Hàn Đông có nói hay châm chọc Nghiên Dương như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không chịu buông tay, bám riết ôm chặt lấy cậu. Hơn nữa, bây giờ còn là khung cảnh Dương Hàn Đông đang bế, tay vỗ lưng dỗ dành vì khi nãy có một bàn tay dưới tấm rèm chụp lấy chân Nghiên Dương làm cô càng khóc to hơn. Nhưng mà khung cảnh này có chút không tình cảm như bao người tưởng tượng. Nghiên Dương ở trong vòng tay Dương Hàn Đông nhìn giống như Papa đang dỗ dành đứa con gái nhỏ, so với cậu thì Nghiên Dương quả thực quá nhỏ con rồi. Dương Hàn Đông và Nghiên Dương tuyệt nhiên cứ trong tình trạng như vậy mà đi ra khỏi nhà ma.

Sau khi Nghiên Dương bị Dương Hàn Đông mang đi thì phía bên cậu bạn Trần Nhất cũng không khá hơn là bao. Tống Quốc Lam thì không nói làm gì vì Trần Nhất cũng đã quen với cái tính chỉ nói mà không làm được này rồi.

"Này, Tống Quốc Lam, không phải cậu là người khởi xướng ra cái vụ này sao hả?"

"Là Hạ Vũ cậu ta bày trò đó chứ!"

"Tôi sao? Là ai thùng rỗng kêu to nói muốn chơi trò này vậy chứ?"

"Là cậu thì có."

"Cậu mới đúng."

Tống Quốc Lam và Hạ Vũ vừa đi vừa cãi nhau qua lại, đúng là chỉ khổ cho Trần Nhất đi giữa.