Em Đến Thật Đúng Lúc

Chương 4: Hồi ức hiện về 3




Sau bữa ăn tối đó tần suất Dương Hàn Đông và Nghiên Dương gặp mặt nhau cũng nhiều hơn. Ba phần vô tình gặp nhau, bảy phần cố ý gặp người. Dương Hàn Đông mỗi ngày đều kiếm cớ để đi qua phòng học của Nghiên Dương, chỉ cần nhìn thấy cô một chút thôi cũng được. Hôm đó cậu còn chưa kịp hỏi tên cô là gì nữa.

"Cậu đến đây tìm ai vậy?" Một giọng nam sinh đang đứng cạnh cửa học bài cũ hỏi.

Dương Hàn Đông có chút bất ngờ, sau đó liền lấy lại phong độ nói:

"Cô bạn tóc xoăn buộc cao đang đứng uống nước đằng kia, cậu gọi giúp tôi được không? Có giáo viên tìm cậu ấy."

Nói dối không chớp mắt.

Nam sinh kia liền lớn tiếng nói vọng vào: "Nghiên Dương có người tìm cậu."

À, thì ra là vậy. Tên rất đẹp.

Nghe thấy có người cần tìm cô bạn của mình, Hạ Vũ nhanh chóng thông báo cho Nghiên Dương khi thấy cô bạn họ Nghiên này đang cắm đầu vào cuốn truyện tranh đam mỹ mới cướp được của bạn nữ bàn trên.

"Tiểu Nghiên, có người tìm cậu kìa! Đưa sách đây tớ đọc nốt cho."

"Gì? Hả? Ai cơ?"

Cô hậm hực đi ra ngoài xem tên nào dám phá đám chuyện đại sự của mình. Ngó nghiêng hai bên mới nhìn thấy Dương Hàn Đông đang đứng cạnh bảng thông báo gần cửa sổ. Nhanh chân bước tới hỏi với giọng điệu không vui:

"Cậu tìm tôi à? Có việc gì quan trọng không? Nói nhanh đi. Tôi còn rất nhiều bài tập phải làm nữa."

Dương Hàn Đông đang định trêu chọc Nghiên Dương một chút nhưng thấy thái độ không mấy vui vẻ kia liền nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi:. Ngôn Tình Tổng Tài

"Ai chọc tức cậu à? Nói xem, tôi giúp cậu cho hắn ta một bài học."

"Không cần. Tự tôi làm được."

Từ nãy tới giờ cô đã để ý hôm nay Dương Hàn Đông này có diện mạo ưa nhìn hơn mọi hôm, mái tóc có chút dài mọi khi nay đã được tỉa đi chút ít, còn tạo nếp nữa. Nói chung, rất đẹp trai. Vừa dứt câu nói, Nghiên Dương kiễng chân lên lấy tay vò rối mái tóc mà Dương Hàn Đông mất cả buổi sáng mới tạo kiểu xong. Hài lòng với thành quả của mình, tay liền giơ ngón cái, ý chỉ like: "Đẹp trai hơn rồi đó."

Không phải chứ? Mái tóc đẹp đẽ của mấy phút trước giờ biến thành tổ quạ rồi. Dương Hàn Đông quay đầu sang nhìn mình qua tấm kính ở cửa sổ liền nhíu mày lườm Nghiên Dương một cái, đôi tay to chắc khỏe nhanh chóng túm lấy đôi bàn tay nhỏ của Nghiên Dương đang loạn xạ trước mặt mình, nói:

"Cậu đã bị bắt vì đã làm giảm độ đẹp trai ngời ngời của tôi. Có muốn gọi luật sư bào chữa không? Tôi có thể cân nhắc kiếm cho cậu một luật sư giỏi."

Nghiên Dương cũng không chịu thua, liền nói một câu khiến cho trái tim Dương Hàn Đông lặng đi một nhịp.

"Cậu thích tôi à? Sao cứ hở ra là muốn đụng chạm vào tôi thế?"

Hình như Dương Hàn Đông cậu đúng là có chút thích cô gái nhỏ trước mặt này rồi. Mỗi ngày đều muốn gặp cô, mỗi ngày đều muốn nghe giọng nói của cô, mỗi ngày đều muốn thấy khuôn mặt này giận dỗi với cậu, mỗi ngày đều muốn..

Dương Hàn Đông cúi thấp người xuống, ghé sát vào tai Nghiên Dương nói nhỏ:

"Có ngươi nói rằng, nếu thích một ai đó, người ta sẽ luôn tìm cách thu hút sự chú ý của người kia. Vậy là cậu thích tôi rồi nên mới luôn tìm cách gây sự với tôi đúng không?"

"..."

Sau lần "cãi yêu" ở hành lang đó, cứ mỗi lần nhìn thấy Dương Hàn Đông là Nghiên Dương luôn tìm cách tránh mặt cậu.

Hôm nay không phải vì ngủ dậy muộn mà đi học trễ mà là vì Hạ Vũ bị cảm nên Nghiên Dương qua đó thăm bệnh, thế là hai đứa ngồi tám đủ thể loại chuyện đến lúc nhớ ra thì cũng đã 7h45 phút rồi. Nghiên Dương tính sẽ cúp tiết luôn nhưng Hạ Vũ nói rằng phải đến lớp để xin phép giáo viên nghỉ ôm cho cô và còn phải viết bài nữa. Nếu hai đứa cùng nghỉ thì bài tập phải làm sao đây. Trong lớp Hạ Vũ chỉ tin tưởng ở Nghiên Dương vì chữ Nghiên Dương dễ nhìn, ghi chép bài cẩn thận và đầy đủ. Vì lời khen có phần cưỡng ép đó mà Nghiên Dương hiện tại đang lén lút cẩn thận từng chút một, ẩn nấp thập thò sau từng bụi cây nhỏ trong khuôn viên để mau chóng tới lớp học mà không bị ai phát hiện.

"Dọa chết bảo bảo rồi! Nhưng sao hôm nay không có bảo vệ tuần tra xung quanh nhỉ? Có phải trường trả lương thấp quá nên nghỉ hết rồi không"

"Không đâu."

Đang tâm sự một mình bỗng có giọng nói truyền cảm phía sau làm Nghiên Dương giật mình ngồi bệt xuống đất, hai tay che lấy mặt nói:

"Tôi chỉ là một cái cây nhỏ đáng thương thôi."

"Vậy cái cây nhỏ này cần để ở nơi có nhiều ánh sáng thì mới có thể phát triển tốt. Đi nào, theo tôi lên phòng hiệu trưởng."

Giọng nói quen thuộc này, Nghiên Dương liền ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra người trước mặt này dám cả gan trêu đùa cô:

"Cậu muốn chết không. Làm tôi sợ chết đi được."

"Đứng lên."

"Làm gì?"

"Kê khai tên tuổi, chức vụ, lớp học ra đây."

"Tại sao chứ?"

"Cậu không nhìn thấy à?" Vừa nói Dương Hàn Đông vừa chỉ vào dải dây băng màu đỏ quấn trên bắp tay rồi nói tiếp: "Tôi là sao đỏ. Và đã bắt được một tên đi học muộn còn làm trò mèo trong khuôn viên trường như cậu."

Nghiên Dương hiện giờ muốn đấm cho tên đang vênh váo trước mặt cô một trận quá đi.

"Trường học từ bao giờ có thêm nghề nghiệp này cho cậu làm chứ. Don't lie to me."

"Ba tôi là hiệu trưởng. Tôi làm gì còn phải hỏi ý kiến cậu sao?"

Chết thật, tên kiêu ngạo chính là con Hiệu trưởng trường cô nhưng Hiệu trưởng rất tốt bụng mà còn tên họ Dương này thì.. Nghiên Dương trao cho Dương Hàn Đông ánh mắt ghét bỏ, nói:

"Cậu muốn gì?"

"Cậu tên là gì?"

"Nghiên Dương."