Em Đem Ký Ức Gửi Vào Những Cánh Hoa

Chương 5: Lỡ quên




“Sao lại đưa ô cho tôi” Vu Y Ninh thắc mắc tự hỏi Bách Du Nhiên nhận ra mình chăng. Trong lòng cô giờ như kẹo bông vậy vừa mềm vừa ngọt khiến giọng nói nhẹ đi rất nhiều, âm cuối còn hơi vút cao, đặc biệt dễ nghe.

Từ Bạch lại đập vỡ vọng tưởng của cô “Thấy cậu là con gái nên đưa cho cậu thôi, trời tối rồi mà, cậu mới chuyển đến nên không biết đâu An thành lắm loại đầu đường xó chợ lắm”

“À, cảm ơn ý tốt của cậu” tâm trạng Vu Y Ninh trùng xuống nhiều nhưng giọng vẫn bình bình.

“Quên chưa giới thiệu tôi là Từ Bạch”

“Tôi biết”

“Cậu biết sao tôi nổi tiếng vậy luôn” Từ Bạch cười hề hề.

Vu Y Ninh cạn lời nhìn Từ Bạch, chủ nhiệm phòng giáo dục vừa chỉ thẳng mặt Từ Bạch mắng vốn.

Bách Du Nhiên lồm cồm ngóc dậy, ngáp ngủ nói: “Bạch Bạch đưa tao chai nước”

Từ Bạch nghe thế liền quay phắt lại vừa mắng vừa rút chai nước từ trong bàn vứt cho Bách Du Nhiên: “Du tử, muốn đấm nhau à”

Vu Y Ninh cúi đầu xuống cố nín cười khiến người hơi run run, cô cảm thấy cách gọi đầy ý vị thâm tường.

Bách Du Nhiên vặn nắp chai nước ngửa đầu uống mới quay sang nhìn Vu Y Ninh.

Vu Y Ninh thấy cậu nhìn mình mà bỗng chộn rộn hồi hộp như chột dạ gì vậy.



“Xin chào tôi là Vu Y Ninh” Vu Y Ninh cố tỏ ra bình tĩnh giới thiệu mình.

“Ừ” Bách Du Nhiên đáp lại, cậu uống nước tiếp.

“Cậu không nhớ tôi à” Vu Y Ninh dè dặt mãi mới nói ra câu này.

Bách Du Nhiên nghe vậy thì nhìn cô với vẻ khó hiểu xen lẫn khó chịu: “Chúng ta từng gặp à, sao tôi phải nhớ cậu”

Từ Bạch nhìn ra không khí không bình thường liền cười hoà hoãn nói: “ Xin lỗi nha bạn học mới, anh bạn này đặc biệt khó chịu khi mới ngủ dậy”

Vu Y Ninh lại thừ người ra rũ mắt xuống. Vẻ ngoài của cô rất giống Vu Lộ Tuyết, rất dễ lừa tình, trông vừa vô hại, vừa đáng thương như chỉ cần cô hơi rũ mắt xuống, ánh mắt sẽ long lanh nhìn rất tủi thân. Nhưng thật ra Vu Y Ninh chỉ đang nghĩ vài chuyện, cô đã nghĩ đến trường hợp tiểu ca ca không nhớ cô rồi nên có thất vọng nhưng cũng không nhiều lắm. Ký ức mà cô giữ ở nơi sâu nhất trong tim mình với Bách Du Nhiên có lẽ cũng không quan trọng đến vậy. Ký ức mà cậu lỡ quên lại là cả một bầu trời thanh xuân của Ninh Ninh.

“Cậu tủi thân cái gì, tôi đã làm gì đâu” Bách Du Nhiên nhìn thấy có chút cạn lời, loay hoay một hồi lấy từ trong túi ra một viên kẹo vị cam đưa cho Vu Y Ninh.

Vu Y Ninh nhìn thấy viên kẹo vị cam liền nở nụ cười, khi cô cười lộ ra hai cái núm đồng tiền. Được trời phú cho vẻ đẹp, lớn lên lại rất trắng,mang phong vị của mối tình đầu.

“Bạn học mới sao cậu chuyển về An thành, đầu bị kẹp cửa đúng không, ở thiên đường không thích cứ phải nhảy xuống địa ngục tìm cảm giác mới mẻ làm gì”

“Có ai nói cậu nói chuyện rất gợi đòn chưa” Vu Y Ninh nhìn Từ Bạch một cách nghiền ngẫm.

Từ Bạch điếc không sợ súng, vẫn chờ câu trả lời. Từ Bạch là một cậu choai choai rất hiếu động, tò mò là hỏi ngay, nghĩ cũng chả thèm nghĩ.

“Chuyện gia đình thôi” Vu Y Ninh nhàn nhạt đáp.

Từ Bạch thẳng thừng nhưng rất biết ý, không phải kiểu người sẽ đào bới bí mật gia đình người khác nên liền ngay tắp lự chuyển chủ đề.



“Du tử tí nữa ở lại chơi bóng không? Bọn bên A3 lại gợi đòn rồi”

“Không chơi” Bách Du Nhiên thản nhiên từ chối.

Vu Y Ninh lại nghĩ trời nóng như này mà rủ nhau đi chơi bóng không biết đầu ai mới bị kẹp cửa. Cô nghĩ thế nhưng cũng không nói gì, phải học tập ông nội Tiểu Minh để sống đến 103 tuổi.

“Chơi đi mà, chơi đi mà” Từ Bạch vậy mà dám làm nũng, giọng cậu lại hơi to làm cả đám quay lại trố mắt nhìn. Cậu con trai đeo kính vừa đứng dậy vừa chỉ Từ Bạch mà mắng: “Câm mồm ngay Bạch Bạch”

Từ Bạch cũng lớn giọng cãi lại “Đếch câm đấy”

“Tiểu Bạch Bạch, cậu ngon thì đừng có chạy” Đeo kính sắn tay áo lên.

“Mẹ kiếp, Minh đại đại hôm nay tôi đánh bom liều chết với cậu”

“Ai muốn chết chung với thằng như cậu” Minh đại đại mắng một câu thô tục.

Từ Bạch Bạch và Minh đại đại ném đồ qua lại đến khi trúng ngay đầu Triệu Minh Ngọc mới rối rít chạy lại xin lỗi “A, ngọc nữ xinh đẹp ơi cậu đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân nha”

Triệu Minh Ngọc quác mắt nhìn muốn thủng hai người họ “Hai cậu chơi rất vui”.

“Không vui, không vui, không chơi nữa”.

Từ Bạch Bạch và Minh đại đại cúi xuống nhặt đồ để lại chỗ cũ, rồi quàng vai nhau như tình huynh đệ thắm thiết lắm, đi đến bàn Vu Y Ninh.