Em Đem Ký Ức Gửi Vào Những Cánh Hoa

Chương 4: Nhất trung




Trường học ở An thành tựu trường rất sớm. An thành nổi tiếng là đề thi khó, chương trình học rất nặng, tiến độ rất nhanh. Học sinh còn đùa nhau rằng đến năm lớp 11 mà còn chuyển đến An thành khác nào từ thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục. Đầu chắc bị kẹp cửa mới làm thế. Vu Y Ninh, đầu bị kẹp cửa đang đứng trong phòng hành chính gặp chủ nhiệm giáo dục.

Lòng cô ẩn ẩn vui sướng, cô sắp bước vào thế giới của cậu ấy rồi. Nếu có thể, tớ muốn đồng hành cùng cậu đi ngắm trời đất bao la.

Chủ nhiệu giáo dục, Hà Cẩn. Một đàn ông trung niên đầu hơi hói, bụng hơi phệ. Nhưng khiến Vu Y Ninh không thích là nói rất nhiều, nào là khoe bảng vàng thành tích, bao nhiêu giải quốc gia, trường chuyên nằm trong top An thành. Hết khoe lại đến khuyên nhủ, “đường tương lại phụ thuộc vào các em”, “học chăm chỉ”. Ông vừa nói nước miếng vừa văng lung tung.

“Lớp em ở đâu ạ” Vu Y Ninh lên tiếng chặt gãy lời của Hà Cẩn

“À”

“Thành tích của em không tồi, đi theo thầy đến 11A1”

Vu Y Ninh đi theo chủ nhiệm phòng giáo dục đến 11A1, dọc hành lang còn thấy mấy cái đầu ngó ra hóng chuyện. Tuổi học sinh chính là như thế thấy cái gì mới mới lạ lạ đều tò mò, ngó ra xem bằng được.

11A1 nằm trên tầng 3 ở cuối dãy hành lang, từ xa đã nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt.

“Lớp trật tự nào, tôi biết ngay cái lớp này kiểu gì cũng không yên phận. Từ Bạch đang lúi húi gì đấy, trường cấm điện thoại rồi mà, tôi bảo cậu tháo khuyên tai rồi cơ mà” chủ nhiệm phòng giáo dục vừa nói vừa chỉ tay vào mặt Từ Bạch.

Vu Y Ninh nhìn qua thấy khuyên bạc mình nhìn thấy mấy tuần trước, cô hơi bất ngờ.

“Em có gì mà lúi húi đâu, chủ nhiệm phòng giáo dục hôm nay đẹp trai quá nha” Từ Bạch vừa cười vừa ngả ngớn nói.

“Anh không phải nịnh” Hà Cẩn tuy mắng nhưng miệng lại sắp ngoắc đến tận mang tai rồi.

Vu Y Ninh liếc mắt nhìn xuống bên dưới liền thấy oan gia. Vậy mà Triệu Minh Ngọc cũng ở lớp này. Từ khi đến An thành chắc cỡ một tháng rồi mà Triệu Minh Ngọc chưa từng cho cô sắc mặt tốt. Vu Y Ninh cũng cảm thấy hết cách nghĩ bụng cô thái độ cái gì, có bản lĩnh thì nói với Triệu Minh kìa.

Trước mặt Vu Y Ninh có trận gió nhẹ lướt qua mang theo hương cam quen thuộc. Mặt cô liền đỏ lên, hai tai nóng bừng, trong mắt đượm đầy ý cười.



“Bách Du Nhiên, lại vào lớp muộn. Cậu liệu hồn đấy”

“Cẩn ca ca à, lượng thứ, lượng thứ” Bách Du Nhiên đang bước xuống quay đầu lại cà lơ phất phơ nói một câu, trong giọng nói còn mang theo giọng mũi nhẹ dường như rất buồn ngủ.

“Anh gọi cho đàng hoàng”.

Vu Y Ninh nhìn chằm chằm cậu từ nãy giờ, trong ánh nắng của buổi sớm mạ lên cậu một vầng ấm áp, trên người cậu là bộ đồng phục xanh trắng như bao học sinh khác nhưng trong mắt cô đó là bộ trang phục đẹp nhất, bắt mắt nhất. Thiếu niên trong ánh nắng rực rỡ cứ như vậy chói loá.

“Em giới thiệu đi”

“Xin chào, tôi tên Vu Y Ninh, sau này xin được giúp đỡ” Vu Y Ninh không mặn không nhạt giới thiệu tên mình, tiện thể tìm xem Bách Du Nhiên ngồi đâu.

Cậu thiếu niên ngồi cuối lớp gục đầu xuống bàn ngủ tay nọ gối lên tay kia.

“Vậy em ngồi tạm chỗ cạnh Bách Du Nhiên đi” chủ nhiệm phòng giáo dục chỉ chỉ chỗ ngồi cạnh bàn Bách Du Nhiên, nói xong ông bước ra khỏi lớp.

“Vâng” Vu Y Ninh đi xuống bàn của mình không quên liếc qua cậu thiếu niên đang ngủ.

Từ Bạch, bộ trưởng bộ ngoại giao quay xuống bắt chuyện với cô: “Chào nha, cô bạn dầm mưa”

Vu Y Ninh ngớ người một lúc, sau mới nhận ra vậy mà cậu khuyên bạc biết cô tối đấy chạy lung tung đằm người trong mưa. Mặt cô đỏ tới tận mang tai rồi. Từ Bạch nhìn thấy tức Du Nhiên cũng nhìn thấy.

“Sao cậu biết” Vu Y Ninh tỏ ra bình tĩnh hỏi lại một câu.

“Lúc đấy tôi và Du tử quay lại định đưa ô cho cậu, chúng tôi che chung cũng không sao” Từ Bạch chỉ mình rồi chỉ Bách Du Nhiên đang ngủ.

“Du tử chắc lại thức đêm chơi game rồi, cậu ấy là Bách Du Nhiên, tính tình không quá tốt đâu” Từ Bạch thừa dịp Bách Du Nhiên đang ngủ liền đâm chọt một câu. Bình thường đều là Bách Du Nhiên đâm chọt cậu, có cơ hội thì không để vụt.