Em Dám Chạy?

Chương 7: Ký ức(2)




" Tiểu Linh ngoan ngồi đây đợi mẹ một chút mẹ sẽ về ngay" bà nhìn cô cười cười nhưng vẻ mặt lại tỏ ra chán ghét.

" Tiểu Linh sẽ đợi mẹ về thổi nến ạ." cô bé ngây thơ nhìn mẹ cười toe toét.

Bà nhìn cô một lúc rồi bước thẳng ra khỏi công viên, leo lên chiếc xe xế hộp đắt đỏ

" Nghe lời tôi làm sớm có phải tốt hơn không?" người đàn ông ngồi ghêa lái, tay cầm điếu thuốc vừa nhả khói vừa nói.

" Mau chạy xe nhanh lên" bà bực dọc nhìn tên đàn ông kia.

Chính vì lòng tham vinh hoa phú quý mà bà đã bỏ cô ở lại mà chạy theo hư vinh. Cô chính là kêt quả của bà và tên đàn ông lạ mặt ở quán bar vào 5 năm trước. Bà luôn ghét bỏ cô, cho tới khi tìm được người đàn ông khác bà nhẫn tâm vứt đứa nhỏ đáng thương ấy ở công viên một mình.

Chiếc xe lên ga lao nhanh ra ngoài đường lớn.

Tiểu Linh ngồi chờ mãi không thấy mẹ về, tuy chỉ mới 5 tuổi nhưng cô lại có những suy nghĩ của người trưởng thành.

Cô biết mẹ không thích mình nhưng cô lại rất yêu thương mẹ. Nửa tiếng trôi qua, bảo vệ của khu công viên đi tuần tra thì thấy cô nằm trên chiếc ghế đá ngay bên cạnh chiếc bánh sinh nhật.

"Cháu bé, bố mẹ cháu đâu mà cháu lại ở đây một mình. Chú dẫn cháu đi tìm bố mẹ nha": chú bảo vệ tốt bụng lên tiếng.

" Mẹ cháu bảo ở đây đợi mẹ cháu sẽ quay lại". Cô biết dù có ngồi ở đây bao lâu thì mẹ cô cũng sẽ không bao giờ trở lại. Nước mắt cô bắt đầu chảy giàn giụa.

Chú bảo vệ gọi người đến tìm mẹ của cô nhưng không tìm được, qua mấy ngày họ phải gửi cô đến trại trẻ mồ côi.

Và đây chính là nơi mà mỗi cơn ác mộng cứ bám riết lấy cô từng ngày.

Cố tỏ ra mạnh mẽ là thế nhưng đâu ai biết được cô đã phải chịu đựng như thế nào. Cô tự hỏi bản thân' tại sao mọi người lại ghét mình đến như vậy chứ'.

" Tiểu Linh... Tiểu Linh...cô không sao chứ? Nghe thấy tôi nói gì không?" Nhất Ngôn đang ôm cô ngủ thì nghe thấy tiếng cô khóc nức nở, hắn bèn lay cô dậy.

" Sao lại nóng thế này" hắn chạm vào lay cô dậy thì thấy người cô nóng bừng, đưa tay chạm lên chán xác định là cô ốm thật rồi.

Đồng hồ điểm đã 5 giờ sáng, hắn xuống nhà mang khăn ấm và thuốc lên giúp cô hạ nhiệt.

Hắn gọi cô dậy uống thuốc nhưng cô không thể mở được mắt.

Loay hoay một hồi, hắn đưa nắm thuốc ngậm cùng 1 ngụm nước to vào miệng rồi nâng đầu cô dậy, truyền từ miệng của hắn sang miệng của cô.

"Ưm..mm".

Hắn còn cố gặm nhấm đôi môi của cô thêm một lúc rồi mới thả cô ra.

" Ngọt thật đấy, nếu không phải cô bị sốt thì có phải tốt không" hắn nhìn cô với vẻ luyến tiếc.

Nhất Ngôn mở cửa bước xuống dặn dò dì Trần nấu cháo cho cô, còn hắn hôm nay phải đi gặp đối tác không thể ở nhà chăm sóc cho cô được.

Lúc cô tỉnh dậy cũng đã 2 giờ chiều, ngồi dậy mà đầu vẫn còn hơi nhức, cô mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn của hắn:

" Cô nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay tôi cho cô nghỉ phép".

"Tại sao anh ta lại đối xử tốt với mình vậy chứ?"

Cô bước vào vệ sinh cá nhân rồi bước xuống dưới nhà, vì từ hôm qua đến giờ cô chưa được ăn gì nên cảm thấy khá đói.

Vừa mở cửa định bước ra thì quản gia đã bưng tô cháo thịt bằm lên cho cô: " Thiếu gia bảo tôi nấu cháo cho cô, chắc cô cũng đói rồi đúng không? Vào trong ăn đi cho nóng".

||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||

" Dì à, dì có thể gọi con là Tiểu Linh ạ." cô ngoan ngoãn đáp lại.