Em Dám Chạy?

Chương 6: Ký ức (1)




Nhất Ngôn ra ngoài dặn dò quản gia Trần, bà là người chăm sóc cho anh từ nhỏ.

" Cậu chủ, ông bà chủ có nói là họ sẽ sang Thụy Sĩ nghỉ dưỡng 2 tháng nên cậu ở nhà tự chăm sóc bản thân" dì Trần nói.

" Tôi biết rồi" hắn nói, bước thẳng vào thư phòng.

Tiểu Linh tỉnh dậy thấy mình nằm trên chiếc giường rất rộng, cô vội vàng kéo chăn ra xem

" Phù..., may quá quần áo vẫn còn trên người".

Cô ngẫm nghĩ lại lúc trên xe cô đang tính làm gì tên mặt lạnh kia để hắn thả cô ra nhưng ai ngờ cô lại ngủ quên mất. Nhìn đồng hồ đã 12h đêm Cô nhìn ra ngoài ban công, gió thổi mạnh khiến cho rèm cửa tung bay, cô đứng lên kéo rèm gọn lại vào thì bắt đầu trời đổ mưa to ào ào.

Những rạch chớp làm sáng chói cả một bầu trời, cây cối ngoài ban công ngả nghiêng dạt hết về một phía. Bỗng tiếng sấm ' ầm ầm ' kèm theo nó là tia chớp chiếu thẳng vào phòng gần chỗ cô ngồi,

lúc này ' phựt' điện trong nhà bị ngắt hết cùng lúc.

"Á..á..." cô sợ hãi nép vào một góc.

Nhất Ngôn đang xử lý nốt công việc ở thư phòng, nghe thấy tiếng hét của cô vội bỏ máy tính sang một góc rồi chạy sang phòng của cô.

" Tiểu Linh, nghe thấy tôi nói không, cô đang ở chỗ nào? hắn sốt ruột nhìn xung quanh nhưng thu vào mắt chỉ là một khoảng màu đen.

" Hức...hứ..c..giúp tôi". Tiểu Linh cuộn người ôm bó gối khóc nức nở.

Nhất Ngôn tiến lại gần cô, hắn ôm cô vào lòng vỗ vỗ lưng an ủi cô:" Được rồi...có tôi ở đây, đừng sợ nữa."

Đây là lần đầu tiên cô nhận được cái an ủi từ người khác. Nghĩ lại ngày trước khi còn ở trại trẻ mồ côi, cô luôn bị bạn bè đánh đập. Cô nói với mấy vú nuôi ở đó họ không những không tin còn cho người nhốt cô vào nhà kho tăm tối.

Chính vì một lần bị nhốt bỏ đói mấy ngày, trời mưa to sấm chớp đùng đùng mà cô suýt nữa thì chết. Sau trận đó cô bị hôn mê cả tuần trời mới tỉnh lại, nên bây giờ mỗi lần mất điện mà sấm chớp là cô không dám ở một mình.

Cô oà khóc to hơn, ôm hắn chặt hơn, như thể uất ức bấy lâu nay mới bùng nổ. Nhất Ngôn nhìn hành động của cô cảm thấy bất ngờ, nhưng hắn cũng không hỏi cô lí do.

Sau khi khóc mệt thì cô ngủ quên trên vai hắn lúc nào không hay. Hắn ôm cô gần lại giường đặt cô nằm ngay ngắn, hắn khẽ đưa tay lau giọt nước mắt trên mặt cô rồi hắn cũng leo lên giường quay người ôm cô vào lòng mà ngủ.

Ban đầu hắn định đem cô về để làm công cụ phát tiết, nhưng sau những lần tiếp xúc với cô thì hắn lại thấy có 1 cảm giác gì đó rất khác mà ở bên những người phụ nữ khác không có.

Ngoài trời gió vẫn thổi vù vù, mưa ngày càng nặng hạt hơn. Trong phòng hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ, người ngoài nếu nhìn vào thì ai cũng sẽ nói đây là một cặp vợ chồng trẻ.

Nằm ngủ miên man, Tiểu Linh chợt mơ thấy mẹ của cô dắt cô đến trước cửa hàng bánh kem và hỏi cô thích bánh nào.

" Con có thể chọn à mẹ?" cô thích thú hỏi mẹ.

" Đúng vậy, hôm nay là sinh thần của con nên con có thể chọn bất cứ bánh nào con muốn"

Cô bé ngây thơ với khuôn mặt bẫu bĩnh nước da trắng hồng hào, đưa ngón tay chỉ chiếc bánh kem màu xanh nước biển:" Con chọn chiếc này"

Mẹ cô gật đầu rồi bảo cô nhân viên gói chiếc bánh lại rồi dẫn cô ra công viên, cô cứ nghĩ mình sẽ được đón sinh nhật cùng mẹ ở đây.