Em Dám Chạy?

Chương 3: Đụng độ(H+ nhẹ)




Tiểu Linh còn chưa định thần được thì lại nghe giọng của hắn truyền từ bên kia sang.

"Gửi địa chỉ nhà cô cho tôi mau lên".

Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì phía bên kia cuộc gọi đã vang lên tiếng tút.. tút...

Cô cầm điện thoại ném ra một góc rồi tiếp tục ngủ, thầm chửi tên tổng tài đáng ghét mới hơn 5h sáng đã gọi làm phiền cô.

Sau một lúc không thấy cô gửi địa chỉ hắn tự mình tra định vị trên di động của cô, sau nửa tiếng thì hắn đứng trước cửa nhà cô. Căn nhà cấp bốn nhỏ nhắn, phía trước có một vườn hoa nhỏ

" Cái nhà nhỏ như này mà cô ta cũng ở nổi hay sao?" hắn trầm ngâm đánh giá.

Hắn đưa tay lên định bụng gõ cửa thì thấy cửa tự hé ra, thầm nghĩ ' cô ta vậy mà không sợ kẻ xấu sao?'

Bước vào nhà hắn ngửi thấy thoang thoảng mùi oải hương toả khắp gian nhà. Trong căn nhà nhỏ ấy được bày biện gọn gàng với tông màu tươi sáng là màu trắng và xanh dương, làm nổi bật căn nhà nhỏ ấy.

Hắn loay hoay một hồi rồi thấy có một căn phòng nhỏ, đoán chắc cô ở trong đây. Mở cửa ra đập vào mắt hắn là cô gái đang say nồng trong giấc mộng.

Tướng ngủ của Tiểu Linh rất xấu với tướng ngủ nằm sấp xuống, chân gác lên gối ôm, nằm ngang ra giữa giường.

" Không ngờ cô ta còn có mặt xấu này nữa": Nhất Ngôn nhìn cô mà bật cười ra thành tiếng.

Chính hắn cũng không hiểu vì sao từ khi gặp cô hắn lại hay cười và nói nhiều đến vậy. Hắn bước chậm rãi đến cạnh giường rồi nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào trong lòng mà hít hà mùi hương trên cơ thể cô. Khác với những người phụ nữ hắn đã ngủ cùng, trên người nồng nặc mùi nước hoa, còn trên người cô toả ra mùi oải hương khiến hắn cảm thấy dễ chịu.

Tiểu Linh nằm ngủ mơ màng, có cảm giác như ai đó đang ôm cô. Nhưng lúc này cơn buồn ngủ khiến cô không thể mở được mắt.

Bàn tay hư hỏng của hắn xoa bóp bầu ngực của cô, làm cô phải kêu " ưm...mm". Bởi vì khi ngủ cô không bao giờ mặc đồ lót nên hắn dễ dàng đụng chạm cô.

Hắn thấy cô kêu lên như kích thích thêm vào hắn

" Thỏ non chết tiệt này, nếu tôi không kìm chế thì tôi sẽ đè em ra làm đến chết thì thôi".

Hắn vội vàng đứng dậy tìm nhà vệ sinh để tự giải quyết, phía dưới của hắn căng cứng đến khó chịu

" Ngực cô ta không ngờ lại lớn và mềm mại như vậy": vừa xử lý vấn đề của mình hắn vừa nói.

Sau khi giải quyết xong thì đã gần 7 giờ sáng, hắn bước vào thấy cô vẫn còn đang ngủ nên đành rời đi trước.

Cô vươn người mở mắt ra với điện thoại nhìn đã gần 8 giờ, sắp trễ giờ làm. Cô vội vàng bật dậy chạy đi vệ sinh cá nhân thay quần áo, vừa chạy vừa xỏ giày để ra bắt xe búyt không lỡ chuyến xe

Không ngoài dự đoán, vừa ra đến nơi thì xe chạy mất, cô chơi với chạy đuổi theo nhưng không kịp nữa. Cô đành phải gọi taxi để đến cty.

Cô chạy thục mạng vào đến cửa cty thì thấy hắn vừa hay từ trong đi ra, hắn liếc nhìn cô. Cô lúc này không để ý đụng vào người hắn, cô trẹo chân chới với. Tiểu Linh nghĩ lần này thì ngã thật rồi, cô đưa tay ôm mặt, thời gian trôi qua vài giây cô vẫn chưa thấy mình tiếp đất.

" Cô không định đứng lên hay sao" hắn nhìn cô chau mày lại.

Cô mở tay ra, thấy hắn đang đỡ ôm eo cô. Cô định thần lại rồi đứng cẩn thận dậy: " Xin lỗi tổng giám đốc". Rồi cô chạy nhanh đi, sợ tên nào đó sẽ trừ lương của cô.