Em Dám Chạy?

Chương 2: Tên bệnh hoạn




Trần Quân thấy hắn bước ra, vội vàng bảo mọi người về chỗ làm việc của mình.

Hắn về tới phòng của mình, ngả người ra ghế bắt đầu tính kế cho thỏ non vào tròng, Nhất Ngôn vừa nghĩ vừa cười thầm.

" Mau đi điều tra về cái cô Tiểu Linh đó cho tôi. Với cả từ ngày mai cô ta sẽ làm thư ký riêng của tôi, anh sắp xếp công việc cho cô ta."

Trần Quân gật gù rồi giật mình " Kiều Tiểu Linh? Cô ta làm thư ký riêng?"

" Chắc anh không cần tháng lương này nữa đúng không?". hắn liếc mắt tên thư ký

" Sếp yên tâm, em sẽ điều tra ngay cho anh, nhưng làm ơn đừng trừ lương của em nha sếp", rồi hắn ôm tập tài liệu để xuống bàn co chân chạy ra ngoài, anh sợ nếu không chạy nhanh thì sếp sẽ trừ lương rồi bắt anh tăng ca không công.

Tiểu Linh sau khi nghỉ trưa xong thì lại bắt đầu vào công việc, tuy đã làm việc được một thời gian nhưng có lẽ mọi người không ai thích cô nên cô cũng không muốn làm phiền người khác.

Vy Vy là cấp trên của cô nên sau vụ buổi sáng cô ta đã ghim Tiểu Linh. Còn 20 phút nữa là tan giờ làm nhưng cô ta lại ôm một sấp tài liệu ném thẳng lên trên bàn làm việc của cô.

" Cô mau sắp xếp hết chỗ giấy tờ này lại rồi thống kê số liệu ra tối nay nộp luôn cho tôi". Cô ta chống nạch mà ra lệnh cho cô.

" Chị Vy Vy, có thể ngày mai nộp được không ạ? Vì giờ cũng sắp đến giờ tan làm rồi". Cô ngước mắt lên nhìn Vy Vy.

" Tôi không cần biết cô làm cách nào, nội trong ngày hôm nay cô phải giao bản số liệu cho tôi", cô ta trừng mắt với Tiểu Linh rồi xoay người đi.

Khả năng về phần mềm máy tính của Tiểu Linh khá giỏi, người bình thường phải mất 3 năm để hoàn thành chương trình còn cô chỉ mất 1 năm rưỡi. Thế nhưng với tập tài liệu chất cao hơn cả đầu cô thì không biết khi nào mới làm xong

Cô nhìn sấp tài liệu mà chỉ biết lắc đầu thở dài, tài liệu này từ mấy tháng trước sao lại còn bắt cô thống kê lại, rõ ràng là đang bắt bẻ cô mà.

Thời gian trôi qua, cô vươn vai ngáp dài nhìn đồng hồ đã 10 giờ đêm mà vẫn chưa xong. . đam mỹ hài

" Nhiều như vậy sao". Cô phấn chấn bản thân rồi bắt tay vào tiếp tục công việc.

Tại quán bar AL, những vũ nữ đang nhảy múa thì trong căn phòng vang lên tiếng thở dốc của cô gái.

" Nhất Ngôn...anh có thể...nhẹ..nhẹ nhàng một chút được không?" cô gái đang nằm dưới hạ thể của hắn năn nỉ.

Nghe thấy tiếng của Mỹ Anh bên dưới nói hắn liền dừng lại, vào phòng thay quần áo rồi bước ra ngoài

" Anh bỏ người ta như này mà đi luôn sao". Tiếng cô gái yểu điệu vang lên.

" Cầm lấy thẻ rồi tự xử lý đi". Nhất Ngôn ném thẻ xuống giường rồi bước ra khỏi phòng.

Những phụ nữ hắn chơi qua có đủ thể loại, người nào cũng muốn leo lên giường hắn, mang thai con của hắn để trở thành Hạ phu nhân, nhưng hắn luôn xử lý gọn gàng những người đàn bà ngu ngốc.

Thế nhưng ngay lúc này hắn lại nhớ đến cô, nhớ đến Tiểu Linh.

Bước ra ngoài xe, nhìn đã 5h sáng.Hắn cầm lấy điện thoại gọi cho thư ký Trần gửi số của cô đến cho hắn.

Sau 12 giờ hơn cô về đến nhà thì lên giường đi ngủ luôn, đang ngủ thì chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô thầm chửi tên bệnh hoạn nào dám gọi cho cô vào giờ này.

" Tôi cho cô 10 phút để đến chỗ tôi". Giọng hắn vang lên.

Cô đang mắt nhắm mắt mở còn chưa tỉnh ngủ, nghe thấy tiếng của hắn cô ngồi bật người dậy thầm nghĩ ' sao hắn lại có số của mình'.