Em Dám Chạy?

Chương 26: Xuất viện




Cô thay chiếc váy xanh da trời khoét sâu xuống ngực, dài đến gót chân. Tôn lên vòng 1 tràn đầy.

Cô bước ra ngoài thấy hắn ngồi ở đấy rồi. Cô cho hắn một cái lườm rồi quay ra chỗ bà Hạ đang giúp dì Trần sắp xếp đồ đạc.

"Hàn Thiên anh ấy không đến đây ạ?" cô thắc mắc.

" Cty ở New York có vấn đề nên nó đã sang đó từ hôm qua rồi, hôm nay Nhất Ngôn sẽ đưa chúng ta về ". dì Trần đang sắp xếp đồ nói.

Hàn Thiên đối với cô cũng như Trình Khiết vậy. Chỉ là quan hệ anh em bình thường. Thế nhưng không ai để ý phía ghế sô pha mặt hắn đã đen như đáy nồi từ bao giờ rồi.

Nhất Ngôn tức giận nắm tay thành nắm đấm, nghĩ cô lúc nào cũng chỉ nhắc đến tên đó. Nếu cô dám qua lại với anh ta hắn sẽ làm chết cô, không cho cô xuống được giường.

Cô nhận ra có người đang nhìn mình, quay lưng lại thấy hắn đang chằm chằm nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy làm cô phải rùng mình.

" Không cần làm phiền anh Hạ đây đâu. Dì để con gọi chú Trình- người lái xe riêng của cô, đến đón chúng ta" cô nhìn hắn với ánh mắt thách thức.

" Chú ấy nghỉ cả tuần nay về quê thăm gia đình rồi con quên rồi sao?" bà Hạ lên tiếng đưa ánh mắt ra hiệu cho dì Trần.

"Đúng rồi đó Laura, con quên rồi sao?" dì Trần phối hợp.

Cô đành miễn cưỡng để hắn đưa mẹ con cô về nhà.

Trên đường đi, trong xe không khí căng thẳng bởi không ai nói chuyện với nhau câu nào. Hắn nhìn gương chiếu hậu thấy cô đang trầm ngâm suy nghĩ:

" Em có muốn về nước hay đi du lịch đâu không?" hắn đưa ra chủ ý. Hắn muốn tách mẹ và dì Trần để có chút riêng tư nói chuyện với cô.

Cả hai người lớn đằng sau đều hiểu ý. Bà Hạ lấy lý do phải về nước gấp vì có việc, còn dì Trần cũng viện cớ lấy lý do cháu của bà ốm nên cũng phải về nước gấp.

Vậy nếu hai người kia đi thì chỉ còn lại một mình cô ở nhà thôi sao?

" Mẹ và dì đừng về được không? Con ở đây một mình sẽ buồn lắm?" cô đưa ánh mắt long lanh về phía sau.

"Laura, hay con về nước cùng chúng ta đi? Cũng mấy tháng rồi, về đó mọi người sẽ tiện chăm sóc cho con hơn." bà Hạ lên tiếng.

"Con...con... nhưng anh hai đã nói là chúng ta nên ở đây thôi" cô lưỡng lự.

"Không sao đâu. Về đó chúng ta sẽ báo cho cậu ấy sau, con thấy sao?"

Sau một khoảng thời gian cô cũng bị hai người thuyết phục.

Về tới nhà, 3 người phụ nữ bước vào trong nhà, mặc kệ Nhất Ngôn đang bê một đống đồ phía sau.

Dì Trần xắn tay vào bếp nấu bữa tối cho mọi người. Cô lên phòng tắm rửa thay quần áo, hắn đi theo phía sau cô, đang định bước vào phòng của cô thì hắn bị chặn lại.

"Đây là phòng của tôi, phiền anh ra ngoài cho" cô chắn cửa.

"Nhưng em là vợ anh mà".

"Anh..anh bị bệnh à, ai là vợ anh chứ, tôi không có chồng." cô bối rối

"Em nói xem, đứa bé trong bụng không phải là con của anh thì con của ai chứ? Hay chúng ta làm lại giống đêm hôm ấy giúp em nhớ lại nhé?" ánh mắt hắn gian xảo liếc quét cô một lượt.

"Anh đừng có làm bậy, tôi đang mang thai đó nghe!" cô vội đưa tay ra chắn ngang ngực.

"Thì ra là em cũng rất muốn đúng không?" hắn được đà trêu chọc cô.

Mặt cô đỏ ửng lên vì xấu hổ. Laura vội đẩy hắn ra rồi đóng cửa lại.

Mỗi người một suy nghĩ.

"Nhất Ngôn, con mau lên gọi Laura xuống ăn tối đi" bà Hạ hướng ra hắn gọi.

Hắn đang ngồi trước máy tính ở phòng khách làm việc, thấy bà nói hắn gấp máy tính lại rồi thẳng chân bước lên phòng cô.

Không chần chừ hắn đưa tay mở cửa phòng cô ra mà không thèm gõ.