Em Dám Chạy?

Chương 25: Hồi phục trí nhớ (H+)




8 giờ sáng, cô đang ngủ say thì có cảm giác ai đó đang sờ ngực mình.

"ư...mm" cô vặn vẹo nhưng vẫn chưa mở mắt được.

Nhất Ngôn đã thức dậy từ lâu, nhìn cô ngủ thật bình yên. Thế nhưng cô lại nằm ngửa người ra làm cho chiếc váy bị tốc lên lộ hết cảnh...

Vì đêm qua hắn vứt chiếc áo bra của cô ra nên qua lớp váy mỏng nhìn rõ nhụy hoa. Bản tính của hắn không thể từ bỏ được cơ hội này.

Hắn đưa tay xoa bóp gò bồng, kẹp chặt lấy nhụy hoa làm nó căng cứng dựng đứng lên. Qua lớp vải mỏng làm cho bầu ngực đỏ ửng lên.

Hắn tốc hẳn váy của cô lên cao. Bên ngực còn lại ngậm lấy vào miệng ra sức m*t. Nước bọt đầy trên bầu ngực cô.

Hắn đưa tay xuống phía dưới, chiếc quần lót ren màu đen đã ướt đẫm từ bao giờ.

"Chưa làm gì mà em đã ra nhiều nước như vậy ư?" hắn nhếch mép cười.

Nhất Ngôn đưa tay kéo chiếc quần con xuống, cảnh xuân hiện ra trước mắt. Hắn vuốt ve nơi đó của cô làm cô rùng mình co người lại.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa bên ngoài, hắn vội vàng chỉnh lại váy cho cô rồi bước ra ngoài mở cửa.

"Tôi đã kiểm tra toàn bộ cho cô ấy rồi. Có thể cô ấy sẽ rất sớm hồi phục lại trí nhớ, sức khỏe đã ổn định. Và hôm nay gia đình có thể xuất viện cho cô ấy rồi." nói xong bác sĩ rời khỏi.

Nhất Ngôn chửi thầm tên bác sĩ chết tiệt đã phá hỏng chuyện tốt của hắn.

Đóng cửa lại, hắn đưa mắt nhìn lên giường thấy cô đang ngồi cuộn khoanh trên đó.

"Sao anh còn ở đây? dì Trần đâu rồi? Anh mau cút khỏi phòng tôi ngay?" tay cô ôm cái đầu đang đau nhức tức giận nói.

"Anh...em đang bệnh, đừng kích động sẽ làm ảnh hưởng tới con đó" hắn ân cần tiến lại đỡ cô nằm xuống.

Chưa để hắn đỡ cô, cô hất tay hắn ra, chỉ tay ra ngoài cửa:

" Mong anh tự trọng một chút, chúng ta không quen nhau, mong anh mau rời khỏi đây".

"Bảo bối à, con đừng kích động nữa, mau nghỉ ngơi đi mặc kệ nó, ta mang sup gà tới cho con này". bà Hạ và dì Trần đứng nãy giờ ngoài cửa xem tình hình bên trong.

Xem ra bà lại phải ra tay rồi. Bà đỡ cô tựa vào gối rồi múc sup cho cô.

"Mẹ à, anh ta là ai con không quen anh ta, mẹ mau đuổi anh ta ra khỏi đây đi" cô mè nheo bà.

"Được...c được, để mẹ bảo nó ra ngoài" bà chỉ còn cách đuổi hắn đi trước rồi tính sau.

Hắn sống gần 30 năm trên đời đây là lần đầu tiên hắn bị người phụ nữ này đuổi ra khỏi phòng. Có biết bao nhiêu kẻ muốn leo lên giường hắn còn không tới lượt.

Kể từ khi cô rời đi, hắn quyết tâm ăn chay không đụng đến người đàn bà nào hết.

" Con ra ngoài trước đi, để cho con bé ăn xong rồi hẵng tới". bà kéo tay hắn ra ngoài ghé tai lại nói.

"Con thật sự không nhớ nó là ai sao?" bà Hạ ngồi nhìn cô ăn hỏi.

"Con không quen anh ta. Dù sao con cũng chẳng muốn biết. "

"Mẹ, chúng ta có thể về nhà được chưa, con muốn về nhà". cô đặt bát sup xuống nắm tay bà nài nỉ.

Bà muốn cô theo dõi thêm nhưng trước sự làm nũng của cô bà đành phải bó tay. Trông cô hết sức đáng yêu.

Từ khi mang bầu mặt cô bầu bĩnh, cái má như hai chiếc bánh bao, đôi môi hồng hồng cười lên làm lộ ra chiếc núm đồng tiền.

Cô cười thật tươi rồi xuống giường vào nhà vệ sinh thay đồ.

"Con nói xem, chúng ta có nên cho ba con một cơ hội không." cô xoa xoa chiếc bụng to.

Thực ra, từ đêm qua trong lúc ngủ cô mơ màng và nhớ ra mọi chuyện. Đó chính là lý do vì sao hắn thấy cô cau mày rồi có nước mắt chảy ra.

Khi tỉnh dậy, cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào nên cô vẫn giả vờ như chưa khôi phục lại trí nhớ.