Em Đã Quên Không Nói

Chương 8




"... Một tiếng dừng lại trước tiền đình pháo hoa rực rỡ

Vọng tưởng cùng người đến đầu bạc

Ngươi nói không cần tự làm tự chịu khiến mình bi thương

Dù là ai, đến cuối cùng rồi cũng sẽ lãng quên

Ngươi lại nói đã qua chi bằng quay đầu lại

Đừng để hối hận rồi mới tìm cách trở về..."

Lại một lần nữa thức dậy, đầu óc trống rỗng, thật sợ cảm giác khi phải gặp lại người kia, Tô Thế Hoan cả ngày vùi mình trong chăn, ngay cả đi học cũng bỏ bê, cậu hiện tại sợ loại tình cảnh này còn hơn lo cho tương lai của mình.

Thật sự cảm thấy có lỗi với bản thân, với hắn nữa, tại sao từ đầu lại chuốc vào mình mớ tình cảm hoang đường này.

William vốn không đem nữ nhân về nhà vì hắn nghĩ đám nữ nhân kia phiền phức, quay sang sủng ái nam tử này, không ngờ cậu cũng vậy, thậm chí còn phiền phức hơn, đám nữ nhân kia là cần tiền của hắn, còn cậu có vẻ như không muốn tiền, lại muốn làm cho hắn phiền muốn chết, không có cách nào làm cho cậu im miệng. Bất quá hắn lại chưa hề nghĩ tới sẽ bỏ rơi người kia, cảm giác như IQ và EQ của mình giảm nhẹ, hắn cũng có chút chán nản rồi.

Hắn không quay về nhà, không gọi điện, không hỏi thăm tình hình từ người hầu, rời đi một nước 4 ngày rồi vẫn chưa về qua căn nhà đó.

Hiện tại phải làm sao mới tốt đây? Rời xa hắn sao? Vẫn cứ coi như là cậu tham lam muốn ôm một chút kỷ niệm để sau này tự mình vượt qua quãng đời còn lại cô đơn tịch mịch kia đi. chợt cậu nghĩ tới, lần trước đi bệnh viện, bác sĩ có nói qua, Tô Thế Hoan có bệnh, mặc dù không nặng nhưng chỉ cần sơ hở sẽ xảy ra chuyện, vậy thì sau khi chia tay với hắn liền ngưng uống thuốc là ổn rồi.

Dần dần, Tô Thế Hoan ý thức được bản chất của sự việc này, cậu tự giác gọi cho William, gọi thật nhiều lần hắn vẫn không nghe máy, cho tới lần thứ 27, hắn mới nhận điện thoại

"Có chuyện gì mau nói đi!"

Tô Thế Hoan nghe được thanh âm quen thuộc của hắn, nghẹn ngào suýt nữa nói không nên lời "E... Em... Xin lỗi!"

"..." Hắn im lặng rất lâu không nói câu nào, đến nỗi cậu nghĩ hắn đã tắt máy thì bên kia mới truyền tới tiếng hừ nhẹ "Lỗi sao?"

Lần này tới lượt cậu im lặng. Thanh âm ồn ào chung quanh hắn cho cậu biết hắn đang ở đâu. Ông trời thật trớ trêu, để cậu yêu phải con người kia, đào hoa, phóng túng.

William tắt điện thoại, nheo mắt nhìn về phía trước, không ai hiểu hắn đang nghĩ gì. Mấy cô gái ngồi cạnh cảm nhận được luồng sát khí đang toả ra từ người hắn ai nấy nhích xa ra một chút sợ tự mình chuốc hoạ vào thân.

Hắn đứng dậy cầm lấy áo vest tiêu sái bước ra khỏi phòng V.I.P của bar, đưa thẻ cho nhân viên lấy xe sau đó một mạch quay về nhà.

Tô Thế Hoan e ngại khi đường đường là một nam tử hán lại bị mấy cô nàng có thể còn nhỏ tuổi hơn mình ngày đêm chăm sóc nên đã cho họ quay về. Tự mình cậu cũng có thể chăm lo tốt cho bản thân.

Chớp mắt Tô Thế Hoan đã nấu xong một bàn đầy thức ăn kiểu trung hoa, vừa đúng lúc William quay về.

Vừa mở cửa, hắn đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, còn thầm nghĩ 'Quái lạ, hạ nhân trong nhà làm sao có thể nấu thức ăn có mùi vị trung hoa như thế này?'

Tuỳ tiện ném áo vest lên sofa, hắn từng bước đi vào bếp, nhìn thấy thiếu niên đang ngồi đó nhìn mình, hắn ôn nhu cười kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu

"Honey! Em cũng biết nấu ăn sao?"

Tô Thế Hoan chỉ mỉm cười gật đầu, vốn dĩ cậu nghĩ hắn còn chưa nguôi giận nên mới không muốn trở về, ai ngờ hắn lại quay về còn xem như chưa từng xảy ra chuyện gì "Ân! Ngồi xuống cùng ăn đi!"

William đưa tay bóc một miếng thịt bò cho vào miệng nhai nhai rồi gật đầu. Nhớ ra điều gì, hắn tròn mắt bịt miệng "Opps!" một tiếng, sau đó liền đứng dậy, hắn vốn quen với lễ nghi phức tạp, trước khi ăn còn phải khử trùng tay, cậu ngồi đó nhìn theo vô thức cười, con người này thật khó hiểu, cứ như đứa trẻ vậy, cho tay vào miệng rồi mới nhớ chuyện đi rửa tay.

Đối với chuyện Tô Thế Hoan chủ động gọi điện nói lời xin lỗi hắn vô cùng cao hứng. Chuyện của mấy ngày trước cũng quên mất, thậm chí việc cậu nói chia tay hắn cũng xem như chưa nghe qua.

Cả hai ăn xong cơm, hắn tấm tắc khen ngợi tài nấu nướng của cậu, còn khen món trung ngon hơn món âu, khiến hắn ăn đến no căng bụng lười biếng đứng bên cạnh nhìn Tô Thế Hoan rửa chén, tựa đầu vào vai cậu lẩm bẩm "Honey! Chút nữa tắm cho anh!"

"Anh tự tắm đi, anh có thể làm được mà!"

"Nhưng anh muốn em!"

"Muốn em?"

"À! Anh không muốn em giúp anh tắm!"

Cậu bật cười lắc đầu "Haiz, vậy giúp em rửa chén, chút nữa em giúp anh tắm!"

Hắn trợn tròn mắt "Gì cơ? Rửa chén sao? Không sao! Em cứ để đó, anh gọi người tới!" hắn rất nghiêm túc, dứt lời liền lấy điện thoại ra.

Cậu liếc mắt nhìn, huých tay hắn "Đáng ghét, việc này là của anh, không cần gọi người!"

"Vậy anh đi tắm, sau này sẽ giúp em rửa chén sau! Bye!" trước khi đi còn quay lại hôn lên má cậu một cái.

Tô Thế Hoan nhìn theo bóng dáng của hắn bước ra khỏi phòng bếp, tâm trạng so với sáng nay tốt hơn nhiều rồi.