Em Đã Quên Không Nói

Chương 7




Ánh nắng sáng rực rỡ chiếu vào căn phòng rộng lớn, bức rèm cửa màu trắng ngà đung đưa trong gió, tiếng phong linh leng keng va chạm vào nhau khiến Tô Thế Hoan chau mày đôi hàng mi khẽ động.

Nhìn bên cạnh, vẫn chung thuỷ như cũ người nào đó đã sớm rời đi, động thân, cánh tay bị vật gì đó siết chặt. William đã dùng còng khoá hai tay cậu lại, thở dài một hơi, loại sự tình này không phải chưa từng xảy ra, là do cậu đêm qua say khướt không biết chuyện gì nên không hiểu vì sao hắn giận dữ, bất qua sau vài ngày hắn cũng thả cậu ra thôi.

Bước chân xuống giường, Tô Thế Hoan cảm nhận được hông truyền đến cơn đau nhức dữ dội, kìm không được nhăn mặt. Vừa muốn mở cửa ra ngoài lấy chút đồ, lúc chật vật đi tới cửa liền phát hiện cửa phòng đã bị khoá. Đành ngồi lại xuống giường, cậu trầm mặc suy nghĩ, loại tình cảnh này rốt cục tới khi nào mới kết thúc?

Điện thoại ở phòng khách liên tục rung nhưng không phát ra âm thanh nào, cậu làm sao có thể biết được, thậm chí dù có biết cũng không thể nào nghe được.

Đêm qua, chật vật làm rơi điện thoại ở sofa trong phòng khách, khiến cho sáng nay lúc William gọi về không ai nghe máy, hắn đã rất tức giận quay về nhà.

Do mệt mỏi làm Tô Thế Hoan lại chìm vào giấc ngủ, William về tới mở khóa bước vào trong, thần sắc vô cùng khó coi, lục tung cả căn phòng, mở toang màn cửa khiến cậu chói mắt mà tỉnh lại, miệng bất giác "ân" một tiếng.

"Người đó đâu?"

Tô Thế Hoan ngây ngốc không hiểu gì "Ai cơ?"

Hắn nhếch môi cười khinh bỉ "Ai? Gã nhân tình của cậu!"

Cậu chau mày khó chịu đứng dậy "Nhân tình? Tôi chẳng hiểu anh nói gì!"

"Nếu không cùng với người kia làm chuyện mờ ám, tại sao không dám nghe điện thoại của tôi!"

Tô Thế Hoan đúng thật là ức muốn khóc, viền mắt đã ửng hồng

"Đáng ghét! Anh không được nói tôi như vậy!"

"Tại sao không nghe điện thoại của tôi?"

"Vì... tôi không biết!"

William trừng mắt tiến tới nắm tóc cậu, bắt cậu ngẩng đầu nhìn mình "Tôi cho cậu biết, không phải cứ hễ ở cạnh tôi là có quyền cãi lại tôi!"

Vẫn như cũ, cậu im lặng trầm mặc, đầu bị hắn kéo bắt ngẩng lên, cậu chỉ còn cách nhắm mắt lại, thời điểm mi mắt khép chặt, có dòng lệ ấm nóng từ khóe mắt chảy ra.

Tô Thế Hoan vô cùng khổ sở khóe môi bất lực nhếch lên, cảm giác như bản thân đang kiêu ngạo mà cười chính mình 'Người đó, vốn chỉ là khách qua đường, tại sao cậu lại phải giữ hắn, còn ngu ngốc ở đây chờ hậu quả sao? Hoang đường!'

"William..."

Hắn vừa định đưa tay lau đi nước mắt giúp cậu, vừa đúng lúc Tô Thế Hoan lên tiếng gọi làm hắn khựng lại

Cậu hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm hỏi "Chúng ta... Liệu bây giờ có tính là người yêu của nhau không?"

William tựa tiếu phi tiếu hôn nhẹ lên trán cậu, ngữ khí cộc cằn ban nãy đã biến đâu mất dạng chỉ còn nhu tình như nước "Ân!"

"Vậy... chia tay thôi!"

Hắn bất ngờ, toàn thân cứng nhắc, cái ôm cũng lỏng đi vài phần "Chia tay?" hắn lặp lại hai chữ đó một lần nữa, sau đó cười thật to "Cậu muốn chia tay liền chia tay? Cậu tưởng mình là ai? Xem tôi là loại người gì? Cho cậu biết, chỉ có tôi đối cậu nói chia tay, bằng không... đừng - mơ - nữa!!!"

Tô Thế Hoan biết người cao ngạo như hắn sẽ không đồng ý, bất quá không hiểu sao trong phút chốc cậu thực sự đã nói ra những lời đó "Anh..."

"Ah, là cậu đã có người khác ở bên ngoài? Là ai? Có phải là tên khốn đêm qua đưa cậu về?"

Cậu đã bắt đầu tức giận nhướn người khiêu khích "Tưởng tôi là anh sao? Gặp ai cũng có thể động tâm, đúng vậy, là tôi yêu cậu ta! Thì sao nào, anh lấy quyền gì quản tôi?"

"Quyền gì?" hắn bật cười man rợ khiến mặt cậu xanh như tàu lá, chân vô thức lùi về sau mấy bước, bị hắn kịp thời nắm lại "Dựa vào tôi là người yêu của cậu, dựa vào cậu thuộc sở hữu của tôi!"

Chưa kịp phản khán, Tô Thế Hoan đã bị William hạ một tát lên gương mặt đang ửng hồng vì tức giận. Không dừng lại ở đó, hắn thậm chí còn đánh cậu, đến nỗi toàn thân cậu toàn là vết bầm tím xanh.

Đánh một hồi, Tô Thế Hoan chịu không nổi nữa liền ngất lịm đi. William nhìn thấy cậu nhắm mắt, toàn thân bất động hắn dừng tay ngồi xổm xuống bên cạnh quan sát.

Hắn bồng cậu đặt ngay ngắn lại trên giường, khẽ hôn lên môi cậu "Là do em ép anh!"

Nói xong hắn nhếch môi cười âm hiểm, gọi bảo mẫu từ nhà * hắn tới để chăm sóc cho cậu. (*à, nhà cha ảnh)

Chờ tới khi người tới, hắn liền đi khỏi...

(Công của tuôi càng ngày càng khốn:)) khổ anh tuôi)