Em Có Phải Người Năm Đó?

Chương 20




Hôm nay La Thiên dậy sớm hơn mọi khi, trời vừa sáng anh đã dậy liền làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống dưới nhà để tập thể dục. Hàng ngày La Thiên đều có thói quen để tập thể dục, vừa xuống dưới nhà đã thấy quản gia Âu vừa đi từ ngoài sân vào. Quản gia Âu thấy La Thiên từ trên tầng đi xuống cũng cất tiếng:

- Cậu chủ, sao hôm nay cậu dậy sớm thế ?

La Thiên gật đầu chào quản gia Âu, tay anh cầm cái khăn trắng đi ra khu thể thao phía sau nhà nói :

- Tôi không ngủ được, nên tôi ra tập thể dục đây. Quản gia cứ làm việc của mình đi.

Nói xong La Thiên đi thẳng ra sau, bắt đầu tập thể dục. Không biết tại sao khi nghe thấy mẹ bảo Hạ Du hỏi về mối quan hệ giữa anh và Minh Luân, La Thiên không thể ngủ được. Không biết tại sao La Thiên thấy không thoải mái, anh trằn trọc cả 1 đêm không thể ngủ. La Thiên bắt đầu đi xuống hồ bơi anh có thói quen khi nào rối rắm quá sẽ đi bơi, mấy hôm nay trên công ty mấy lão già bắt đầu rục rịch không yên. Ngày nào cũng xử lý mấy ông ý và công việc ở công ty, hôm qua thêm việc mấy hôm nay tra ra được Minh Luân tới tìm Hạ Du, La Thiên cảm thấy có gì đó không ổn mà không ổn ở đâu thì anh chưa tìm hiểu ra. Khi La Thiên đi trở lại nhà thì thấy Uyển Vân và La Thao đã dậy, hai người đang ngồi dưới phòng khách đọc báo và xem tin tức. La Thiên cất tiếng chào :

- Ba, mẹ buổi sáng tốt lành.

La Thao ngước lên nhìn con trai nói :

- Dậy sớm thế con, vừa đi bơi về à? Sáng sớm còn sương cẩn thận không ốm.

La Thiên lau khô tóc mỉm cười :

- Ba quên hồ bơi nhà mình trong nhà mà ba, con lên thay đồ đã rồi nhà mình ăn sáng.

La Thao gật đầu, Uyển Vân hối thúc :

- Lên thay đồ đi, không ốm bây giờ nhanh lên.

La Thiên cũng không ở lại quá lâu, anh đi thẳng lên phòng tắm qua và thay đồ. Tắm xong đứng trước tủ quần áo, La Thiên phân vân suy nghĩ nên mặc gì. Nghĩ xong La Thiên bật cười, lần đầu tiên anh phân vân xem phải mặc gì để đi làm. Xem qua xem lại một hồi La Thiên lấy bộ đồ hôm trước mẹ mua cho anh mà anh chưa kịp mặc, một bộ vest màu đen tôn lên dáng người cao gầy của anh. La Thiên chăm chỉ tập thể dục, nên người anh rất chắc chắn mặc đồ cũng rất đẹp. Thay đồ xong liền đứng nhìn lại trong gương, thấy không có gì không ổn nữa liền đi xuống nhà ăn sáng với bố mẹ. Hàng ngày nhà anh sẽ tập trung vào buổi sáng rồi mọi người sẽ làm việc riêng của mình, vì cả ngày bận rộn nên buổi sáng sẽ là bữa ăn của gia đình. Bình thường buổi sáng cả nhà sẽ ăn những món bình thường thôi, mọi thứ sẽ do quản gia Âu thu xếp ổn thỏa. La Thao dặn con trai :



- Cẩn thận mấy lão già kia, có ba ở trên có gì cứ bảo ba. Mấy năm nay cũng nhờ Minh Luân nên cũng đỡ một chút.

La Thiên gật đầu :

- Nhưng chuyện cố vấn mới, ba giấu giúp con nhé. Cô ấy không muốn lộ diện.

La Thao gật đầu :

- Ba cũng nghe mẹ nói rồi và ba cũng đã gặp con bé đó. Rất chăm chỉ và hiểu chuyện, con bé chịu giúp công ty chúng ta. Thì chúng ta sẽ không để con bé bị thiệt, con cũng phải chú ý tới con bé. Đừng để con bé bị thiệt, không là mẹ con sẽ đánh ba đó.

Uyển Vân đang gắp đồ ăn cho La Thiên nghe chồng nói xấu mình, liền lườm ông nói :

- Đừng có mà đổi tiếng xấu cho tôi. Thiên ăn đi con rồi đi làm muộn rồi.

La Thiên mỉm cười tiếp tục ăn, anh rất thích không khí của nhà mình. Anh mong sau này anh có gia đình nhỏ cũng sẽ có không khí như thế này. La Thiên mỉm cười với Uyển Vân :

- Vâng vâng con nhớ rồi, con sẽ không để bạn nhỏ của mẹ bị thiệt được chưa.

Uyển Vân lườm con trai :

- Sao ngửi thấy mùi dấm chua thế ta.

La Thiên cười hì hì hoàn thành nốt bữa ăn của mình. Xong anh chào ba mẹ bước ra ngoài sân A Tân đang chờ ngoài xe, từ ngày La Thiên về nước A Tân được điều sang làm trợ lý kiêm tài xế riêng của anh. Đây là ý của La Thiên vì anh biết cậu rất có năng lực mà anh thì đang cần 1 người thân cận mà có tài năng, La Thao nghe con trai nói thế liền đồng ý, ông rất vừa ý thằng nhỏ này rất có năng lực và chịu khó.

Thấy La Thiên đi ra A Tân đi xuống mở cửa xe cho anh nói :

- Cậu chủ, buổi sáng tốt lành.



La Thiên gật đầu ngồi vào trong, cái xe rời đi ngồi trong xe La Thiên nghĩ gì đó lại nói :

- Lát nữa cậu đón Hạ Du đi theo thang chuyên dụng của tôi đưa cô ấy lên phòng tôi nhé, cậu để ý 1 chút đừng để ai biết.

A Tân gật đầu :

- Sáng nay cô Hạ Du có gọi cho tôi, cô ấy bảo khoảng 10h cô ấy sẽ tới ạ.

La Thiên nhíu mày :

- Cô ấy gọi cho anh?

A Tân đánh tay lái nói :

- Đúng ạ, sáng nay cô ấy có gọi cho tôi. Hình như khoảng 7h30.

La Thiên gật đầu không nói gì thêm, anh nghĩ :

“ Cô gái nhỏ này, dậy sớm thế sao ?”

Tới công ty, La Thiên đi lên văn phòng trước. Anh còn ít việc phải xử lý, anh muốn xử lý trước khi Hạ Du tới. Vừa tới cửa văn phòng thì đã thấy Tô Sương đi từ trong phòng Phó giám đốc ra, La Thiên coi như không thấy đi tới trước cửa phòng mình. Tô Sương lại lên tiếng :

- Tổng giám đốc La.

La Thiên chỉ “ ừ “ 1 tiếng rồi bước vào phòng, với những người xung quanh Minh Luân thì La Thiên trực tiếp không muốn lại gần. Anh không ghét Tô Sương nhưng hiện tại anh không thể thích Minh Luân, chắc là từ năm đó nên anh rất không muốn tiếp xúc gần với Minh Luân. Từ nhỏ anh và Minh Luân đã lớn lên với nhau nên tình cảm cũng được gọi là rất tốt, cho tới khi cả 2 lên cấp 3 không hiểu sao Minh Luân lại thay đổi không hay đi học chung với nhau cũng không đi chơi bóng với nhau nữa. Cho tới bây giờ La Thiên vẫn không hiểu tại sao lại như thế.