Ra khỏi quán cafe, Yến Thừa Châu lên xe, nhưng rất lâu sau anh cũng không khởi động xe.
Anh cứ như vậy ngồi ở trong xe, cả người như hồn bay phách lạc, hốc mắt càng ngày càng đỏ.
Thật lâu sau thật lâu sau, Yến Thừa Châu mới giơ tay xoa mặt, lòng bàn tay có chút ẩm ướt.
Tống Doanh tỉnh lại không thấy Yến Thừa Châu, cô cho rằng anh bận công việc nên cũng không để ý lắm.
Vừa rồi gặp ác mộng khiến cô bừng tỉnh, lúc này trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Tống Doanh ngồi xuống cửa sổ sát đất, chống cằm ngồi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Đã năm ngày, kết quả kiểm tra sức khỏe còn chưa có, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái một chút nào.
Cô cầm điện thoại trên bàn, muốn hỏi Mạnh Cẩn một chút về tình hình kết quả, nhưng trong lòng lại mâu thuẫn không muốn biết kết quả. Do dự một lúc lâu, cô chần chừ một hồi rồi đặt lại điện thoại xuống.
Tống Doanh có chút bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn ở trạng thái này, những lúc có Yến Thừa Châu bên cạnh, cô mới thả lòng một chút.
Cuối cùng, Tống Doanh vẫn là cầm lấy di động, muốn nói chuyện với Yến Thừa Châu.
Cô đang định gõ vào khung WeChat của anh thì nghe thấy tiếng xe chạy vào sân biệt thự.
Tống Doanh đứng dậy, đi đến cửa sổ đối diện nhìn ra ngoài, sau đó nhanh chóng ra huyền quan. Cô mở cửa, đứng ở cửa chờ anh.
Yến Thừa Châu mở cửa xe, trong tay cầm một bó hoa hồng kiều diễm bước xuống xe.
Anh xoay người tùy ý đóng cửa xe, đi về phía Tống Doanh.
Tống Doanh mỉm cười tiến lên hai bước liền nhận được một vòng tay ôm cô vào lòng.
Ngay lập thức, Yến Thừa Châu tặng bó hoa cho cô.
Tống Doanh thuận miệng cười hỏi: "Anh ra ngoài mua hoa cho em sao?"
Yến Thừa Châu trả lời cô: "Anh đi làm chút việc, lúc về đi ngang qua cửa hàng bán hoa liền nghĩ đến em, muốn tặng hoa cho em."
Hai người đi vào phòng, Yến Thừa Châu ở huyền quan thay dép lê, hỏi: "Lúc nãy anh không có ở nhà, dạ dày của em có thấy đau không?"
Tống Doanh đang cúi đầu, ngửi mùi hương hoa hồng thơm ngát, lắc đầu, mi mắt cong trả lời anh: "Không có."
"Vậy là tốt rồi." Anh nhẹ nhõng thở ra.
Yến Thừa Châu không nhắc gì đến bệnh của cô.
Buổi tối anh như thường lệ xuống bếp nấu cơm cho cô ăn, tất cả đều là thức ăn thanh đạm tốt cho dạ dày.
Tống Doanh cầm đũa nhìn những món ăn trên bàn, dùng giọng thương lượng nói với Yến Thừa Châu: "Thừa Châu, lần sau làm đậu hủ Ma Bà cho em được không? Em muốn ăn món đó."
Yến Thừa Châu nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Ăn cay nhiều quá dạ dày của em sẽ chịu không nổi."
Tống Doanh thở dài, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm tối xong, Tống Doanh vẫn luôn cầm di động, trong khung chat với Mạnh Cẩn cô liên lục gõ chữ rồi lại xóa.
Lặp đi lặp lại mấy lần, Yến Thừa Châu đều nhìn ra sự rối rắm và do dự của cô.
"Có chuyện gì vậy?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
Tống Doanh cắn cắn môi, thành thật nói: "Em muốn hỏi chị Cẩn kết quả sức khỏe của em, nhưng lại sợ...... Kết quả không tốt."
Yến Thừa Châu mím môi, cúi đầu nhìn chằm chằm di động trong tay cô, trầm mặc không có nói tiếp.
Tống Doanh mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, xoay mặt nhìn về phía anh.
Yến Thừa Châu vẫn chưa nghĩ ra nên nói chuyện này với cô như thế nào, anh không thấy thời cơ thích hợp, càng không muốn để cô biết sự thật tàn nhẫn này.
Cô mới 25 tuổi, như thế nào có thể......
Tống Doanh nhẹ giọng hỏi: "Thừa Châu, anh biết chuyện gì đúng không?"
Yến Thừa Châu vô thức nắm chặt hai tay, sau đó yên lặng buông ra.
"Kết quả kiểm tra sức khỏe của em không tốt sao?" Tống Doanh lại hỏi.
Yến Thừa Châu cố nén ra "Ừm", một tiếng khàn khàn yếu ớt.
"Kết quả như thế nào?" Tống Doanh cơ hồ đoán được đáp án, nhưng vẫn ôm một tia may mắn hỏi: "Là dạ dày có khối u, hay là...... Ung thư?"
Yến Thừa Châu nhướng mắt nhìn về phía Tống Doanh. Ánh mặt cô lộ rõ vẻ bối rối, tràn ngập sợ hãi, nhưng giả vờ trấn định mà nhìn anh, giống như mặc kệ kết quả dù có ra sao, cô đều có thể chấp nhận.
Yến Thừa Châu mấp mấy khóe môi, khó khăn thốt ra: "...... Ung thư."
Ánh mắt Tống Doanh không động, nước mắt thoáng chốc từ khóe mắt chảy xuống.
Cô vội vàng giơ tay lên lau, vừa nức nở vừa lẩm bẩm: "Em đoán được mà, em không sao, em đã chuẩn bị tâm lý......"
Rõ ràng là không phải.
Yến Thừa Châu gắt gao kéo cô vào ngực mình, đau lòng vuốt ve tấm lưng gầy của cô, khàn giọng gọi tên cô: "Doanh Doanh......"
Tống Doanh đưa tay ôm chặt lấy anh, trốn trong lòng ngực anh khóc nức nở.
Sau khi khóc mệt mỏi, cô cứ như vậy thiếp đi.
Yến Thừa Châu ôm cô vào phòng ngủ, đắp chăn đàng hoàng cho cô, ngồi ở mép giường.
Không biết qua bao lâu, anh mới đứng dậy ra ngoài, đem cô báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô từ trong xe ra.
Yến Thừa Châu chụp ảnh báo cáo kết quả của Tống Doanh gửi cho bác sĩ chuyên khoa ung thư anh quen biết, hỏi phương hướng điều trị cho cô.
Đối phương trả lời anh, nên phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Yến Thừa Châu suy nghĩ thật lâu, cảm thấy Tống Doanh sẽ không muốn tiếp nhận điều trị tại Trung Quốc.
Bởi vì rất dễ để truyền thông và người hâm mộ phát hiện ra.
Trong khi Yến Thừa Châu ở thư phòng, Tống Doanh giật mình tỉnh giấc.
Cô hoảng sợ nhiên mở to mắt, nước mắt liền từ khóe mắt chảy xuống dưới.
Trong bóng đêm, đôi mắt cô trống rỗng, không có tiêu cự.
Tâm trí Tống Doanh bị chi phối bởi căn bệnh ung thư dạ dày, cô không thể suy nghĩ được gì, tất cả những gì hiện lên trên mặt cô là sự sợ hãi.
Cô nghĩ đến mới cùng anh gặp lại không bao lâu, bọn họ chia xa 10 năm, thật vất vả lại gặp nhau, mới ở bên nhau chưa được mấy ngày, rồi lại rơi vào việc vĩnh viễn rời xa nhau trong đau đớn.
Như thể có một vòng xoáy khổng lồ cuốn họ vào, không để họ yên ổn.
Ông trời thật sự thực không công bằng.
Vì sao lại để cô mắc bệnh ung thư?
Không thể để cô sống vui vẻ bên anh, tận hưởng cuộc sống yên bình đến già sao?
Vì cái gì cuối cùng cô vẫn chia xa anh???
Tống Doanh càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng khó chịu nước mắt cũng không xoa dịu được.
Cô trốn khóc trong chăn một lúc lâu, cảm xúc mới từ từ bình phục.
Tống Doanh chạm qua điện thoại của cô được Yến Thừa Châu đặt ở trên tủ đầu giường, mở ra WeChat, gửi tin nhắn cho Mạnh Cẩn: 【 Chị Cẩn, em đã biết mình bị ung thư dạ dày, em muốn dành thời gian còn lại của mình cho Thừa Châu, chị giúp em hủy toàn bộ công việc sắp tới. Ngày mai tiệc đóng máy em vẫn tới dự như kế hoạch. Từ ngày mai trở đi em sẽ không đóng phim nữa, cũng không tham gia bất kì hoạt động nào nữa, em sẽ giải nghệ.
Xin lỗi chị vì em đã mang lại phiền phức cho chị, cũng cảm ơn chị mấy năm nay đã bầu bạn cùng em. Ngay cả khi chị không còn làm người đại diện của em thì chị vẫn luôn là người bạn tốt nhất của em.
Còn có Thẩm Tâm, phải làm phiền chị tìm cho em ấy một nghệ sĩ thật tốt. Em ấy theo em 7 năm, cũng ngang tuổi em, tuy không thích hợp làm người đại diện, nhưng làm trợ lý thì thật sự không có chỗ nào chê được, em hy vọng nghệ sĩ mới sẽ đối xử tốt với em ấy. 】
Khi Yến Thừa Châu trở lại phòng ngủ, Tống Doanh nằm quay lưng về phía anh, giống như cô vẫn đang nằm ngủ.
Anh đi tới, vén chăn lên, nhẹ nhàng lên giường.
Sau đó, anh ôm cô vào lòng ngực.
Lúc anh duỗi tay ôm Tống Doanh, Yến Thừa Châu động tác dừng lại.
Gối cô bị ướt một mảng, nhất định là cô đã khóc rất lâu.
Yến Thừa Châu thấp giọng thở dài, vòng tay ôm chặt lấy cô, nhỏ giỏng nói nói: "Doanh Doanh, bác sĩ nói em phải mau chóng làm phẫu thuật, anh đưa em ra nước ngoài chữa trị nhé."
"Chúng ta ra nước ngoài chữa trị, anh bảo đảm sẽ không để ai biết tình trạng của em"
Lúc cửa phòng bị đẩy ra, Tống Doanh ngay lập tức giả vờ ngủ, cô chậm rãi mở mắt, tiếng nói nhẹ nhách: "Vâng."
Yến Thừa Châu hôn tai cô, ở bên tai cô ôn nhu nói: "Anh sẽ luôn bên em, đừng sợ."
Tống Doanh quay người lại, đem mặt chôn ở ngực anh.
Một lúc sau cô nghẹn ngào hỏi anh: "Vì sao lại là em?"
Mắt Yến Thừa Châu nóng lên, anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, trong lòng quặn đau, nghe cô không ngừng lẩm bẩm: "Vì sao lại là em?"
Tống Doanh khóc lóc nói: "Chúng ta mới gặp lại nhau, chúng ta mới vừa ở bên nhau, Thừa Châu...... Thừa Châu em không muốn rời xa anh."
Yết hầu Yến Thừa Châu chuyển động, sau đó mới miễn cưỡng ổn định giọng nói: "Không xa rời nhau, chúng ta không xa rời nhau."
Một lúc sau, cảm xúc Tống Doanh ổn định một chút, mới nói cho anh: "Em mới cùng chị Cẩn nói chuyện em muốn giải nghệ, chờ tiệc đóng máy ngày mai kết thúc, em sẽ không đi làm nữa."
Yến Thừa Châu cũng không định để cô tiếp tục đi làm nữa, chỉ nói: "Được."
"Từ nay về sau em sẽ như con ngốc ở bên cạnh anh," Tống Doanh ngẩng mặt, trong bóng tối nhìn anh, "Cho đến khi em......" Chết.
Cô chưa kịp nói đến chữ cuối cùng đã bị anh chặn miệng.
...........
Tối hôm sau, Tống Doanh mặt một chiếc váy lộng lẫy, tới tham dự buổi tiệc đóng máy bằng một tâm trạng tốt nhất.
Bộ phim cô vừa đóng có tên 《 Chờ ngày hoa nở 》 kể về câu chuyện của một nữ vũ công bị mắc bệnh nan y, chạy đua với thời gian còn lại để thỏa niềm đam mê được tỏa sáng trên sân khấu trong những ngày cuối đời.
Nữ vũ công trong phim gặp nam chính khi cô phát hiện mình bị bệnh. Cô can đảm nhận lời tỏ tình của nam chính, cùng nam chính trải qua quãng thời gian đến cuối đời.
Bộ phim kết thúc với màn trình diễn của vũ công trên sân khấu, cô đã múa cho người mình yêu xem điệu múa mà cô đã sáng tác dành riêng cho anh dưới đêm tuyết hôm đó
Đó là lần đầu tiên cô múa một mình cho người ấy xem.
Và đó cũng là điệu múa cuối cùng trong đời cô.
......
Tống Doanh đi cùng Mạnh Cẩn suốt buổi tiệc đóng máy, Mạnh Cẩn lấy lý do dạ dày cô không tốt để từ chối lời rượu.
Người hâm mộ đều biết dạ dày Tống Doanh không tốt, dĩ nhiên mọi người trong buổi tiệc đều biết, mọi người cũng không làm khó cô.
Tống Doanh thay rượu bằng nước, mời từng người trong đoàn phim.
Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, Tống Doanh theo Mạnh Cẩn lên xe trở về nhà.
Đến bãi giữ xe, Tống Doanh cũng không về nhà mà đi lên chiếc xe đen bên cạnh.
Vừa ngồi vào, tay cô đã bị người bên cạnh nắm lấy.
Yến Thừa Châu hỏi cô: "Em có ổn không?"
Tống Doanh nhoẻn miệng cười, "Em ổn."
"Em vừa chào tạm biệt mọi người." Cô nói.
Yến Thừa Châu duỗi tay sờ đầu cô.
Sau đó, Tống Doanh ôm cánh tay anh, nghiêng đầu dựa vào vai anh nghỉ ngơi.
Trên đường về nhà, Tống Doanh tình cờ thấy tuyết bay đầy trời.
Nhìn những bông tuyết ngoài kia, cô đột nhiên hỏi Yến Thừa Châu: "Thừa Châu, khi nào chúng ta đi?"
Yến Thừa Châu trả lời cô: "Ngày mốt."
"Có thể chờ một chút không?" Tống Doanh nhẹ giọng nói: "Em muốn cùng anh ăn tết trong nước"
"Chỉ còn 10 ngày nữa là đến tết rồi, sau tết rồi cũng ta mới ra nước ngoài được không?" Cô ngoan nói: "Em bào đảm đến lúc đó sẽ phối hợp với bác sĩ trị liệu."
Yến Thừa Châu nghiêng đầu hôn trán cô, khẽ thì thầm: "Được."