Em Chỉ Yêu Anh 14 Năm

Chương 4: "Thừa Châu"




edit: Yatloml

Ngay khi Tống Doanh nói ra "Em đồng ý", Yến Thừa Châu liền quỳ một gối xuống đất, cúi người về phía trước, duỗi tay đem cô ôm vào trong lòng ngực.

Tống Doanh nằm trong lồng ngực anh, trái tim đập thình thịch, cô ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người anh, giống hơi lạnh của núi tuyết nhưng rất đỗi ấm áp.

Một lúc sau, Yến Thừa Châu buông cô ra, đứng dậy phía trước, đưa tay về phía cô.

Tống Doanh đưa tay cho anh, anh kéo cô đứng dậy.

Hai người đi vào nhà ăn, trên bàn đồ ăn phong phú và thịnh soạn, còn có món Tống Doanh thích nhất, thịt lợn nấu hai lần và đậu phụ Ma Bà.

Bàn thức ăn này là do Yến Thừa Châu đích thân xuống bếp nấu cho Tống Doanh.

Trước đây, lúc hai người còn chưa chia tay, khi người lớn hai bên không có ở nhà, lần nào anh cũng xuống bếp giải quyết vấn đề ăn uống của cả hai.

Vì vậy Yến Thừa Châu nắm khẩu vị cùng sở thích ăn uống của Tống Doanh rõ như lòng bàn tay.

Mà anh mấy năm nay vẫn luôn ở yên lặng mà chú ý cô, biết cô vẫn như trước, yêu thích ẩm thực Nam Thành, đặc biệt thích thịt lợn nấu lại cùng đậu hủ Ma Bà.

Tống Doanh ngồi xuống, đặt bó hoa trên tay xuống chiếc ghế bân cạnh.

Yến Thừa Châu ngồi đối diện cô, đưa cho cô một chén canh.

Tống Doanh nhận lấy, hỏi anh: "Là anh nấu sao?"

Yến Thừa Châu hơi nhướng mày, Tống Doanh liền hiểu.

Là chính tay anh làm.

Trong bữa ăn, Yến Thừa Châu thấy Tống Doanh mãi ăn đậu hủ Ma Bà, nhịn không được nhắc nhở cô: "Dạ dày không tốt, em không nên ăn nhiều món cay."

Tống Doanh cười nói: "Không phải anh làm món này cho em sao?"

"Anh làm cho em nếm thử hương vị, không được ăn nhiều." Yến Thừa Châu lắc đầu.

Anh đưa tay bưng đĩa đậu hủ Ma Bà xuống, Tống Doanh vội vàng gắp thêm hai miếng nữa.

Yến Thừa Châu mỉm cười nhìn cô, mỉm cười hạnh phúc.

Sau bữa tối, Tống Doanh ôm Yến Bảo ngồi ở sô pha.

Mấy ngày chưa gặp lại Yến Bảo, cô đặc biệt nhớ chú mèo đã làm bạn với cô 10 năm nay.

Lúc Yến Thừa Châu đi tới, Tống Doanh quay sang hỏi anh: "Nhà anh có rượu không?"

"Sao?" Anh nghi vấn.

"Em muốn uống chút rượu." Tống Doanh nở nụ cười, "Nên ăn mừng một chút."

Anh có thể hiểu ý cô.

Chúc mừng bọn họ gặp lại, chúc mừng bọn họ ở bên nhau.

Yến Thừa Châu nói: "Tầng hầm trong nhà chính là hầm rượu, em có muốn tự mình xuống chọn không?"

"Muốn ạ." Tống Doanh đáp lời, đem Yến Bảo đặt ở trên sô pha, đứng dậy đi theo Yến Thừa Châu xuống hầm rượu.

Cầu thang xoắn ốc dẫn xuống tầng hầm được thắp sáng bằng đèn tường, Tống Doanh được Yến Thừa Châu nắm tay dẫn đến hầm rượu

Trong đó xếp hàng dãy tủ rượu, bên cạnh còn có khu vực thưởng thức rượu, bộ sô pha bọc da kiểu Châu Âu mềm mại tinh tế, trên bàn còn có tàn gạt đắt tiền.

Tống Doanh không nhanh không chậm đi quanh quầy rượu, thấy những chai rượu nổi tiếng trưng bày trong tủ, cô đặc biệt chú ý đến năm sản xuất

Cuối cùng, Tống Doanh lấy một chai vang đỏ sản xuất năm 1998.

"Chúng ta uống cái này đi." Cô cười nói.

"Được." Yến Thừa Châu đáp ứng, lấy chai rượu cùng hai cái ly.

Tống Doanh nhận chai rượu trong tay anh, mở nắp, chậm rãi rót chất lỏng màu đỏ vào hai cái ly.

Nửa tiếng sau, Yến Thừa Châu mở máy chiếu trong hầm rượu, cùng Tống Doanh xem phim.

Lúc sau gần như tỉnh táo, Yến Thừa Châu cầm chai rượu rót vào ly, đem một ly đưa cho Tống Doanh.

Tống Doanh nhận lấy, mỉm cười chạm ly với anh rồi nhấp một ngụm.

Tuy rằng mỗi lần cô uống rất ít, nhưng lại uống liên tục, ly rượu nhanh chóng đã bị cô uống hết.

Tống Doanh không cần Yến Thừa Châu giúp cô rót rượu, tự mình lấy chai rót.

Anh thấp giọng nói cô: "Em uống ít thôi."

Tống Doanh quay mặt cười với anh, "Tối nay em rất vui, anh đừng ngăn em."

Yến Thừa Châu thở dài, bất đắc dĩ mà nói: "Chỉ cho phép em lần này thôi đấy."

Về sau cũng không thể uống như vậy nữa

Cô cười cong mắt, gật đầu nói với anh "Vâng."

Hậu quả của việc uống rượu là Tống Doanh đã say không đường về.

Cho dù cô chỉ uống vài ly.

Khi họ chia tay, Tống Doanh chỉ mới 15 tuổi, cô gái 15 tuổi ngoan ngoãn dịu dàng, không biết uống rượu nên Yến Thừa Châu cũng chưa từng gặp qua bộ dáng Tống Doanh uống say.

Đêm nay anh gặp được.

Khi say cô thật yên tĩnh, chỉ dựa vào ở sô pha, nghiêng đầu nhìn anh cười ngây ngô.

Ảnh hậu quyến rũ, quý phái trước người hâm mộ lại luôn ngốc nghếch với anh.

Hai gò má của đỏ hồng, đôi mắt mê mang luôn nhìn anh, giống đang đợi anh làm điều gì đó, lại đang âm thầm mà câu dẫn anh.

Yến Thừa Châu đưa tay lên áp vào gò má nóng hổi của cô.

Tống Doanh chậm rãi lắc đầu, giống như Yến Bảo đang làm nũng, dụi mặt vào lòng bàn tay anh.

Dường như cô đang làm nũng với anh.

Anh từng chút một sát lại gần cô, đến lúc sắp chạm tới cô, anh liền ngừng lại.

Tống Doanh nhìn chằm chằm vào anh, nhẹ giọng hỏi: "Sao anh không động đậy?"

Lời còn chưa dứt, cô liền chủ động nâng cằm lên, đôi môi mềm mại của cô chạm nhẹ vào môi anh rồi rời đi.

Yến Thừa Châu cúi đầu nhìn người phụ nữ vừa hôn mình, đưa tay ra sau chế trụ gáy cô, tay còn lại ôm lấy vòng eo mại mại, đem người ôm vào trong ngực, chặn môi cô lại.

Tống Doanh chớp mắt một cái rồi từ từ nhắm mắt lại.

Môi rượu trong miệng nồng đậm xen lẫn sự quấn quýt của anh, Tống Doanh thấy mình đã say nay lại càng say thêm.

Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Tống Doanh được Yến Thừa Châu ôm vào lòng.

Cô tựa đầu vào trong lòng ngực anh, điều chỉnh lại hơi thở, sau đó kêu anh một tiếng: "Thừa Châu.". Âm thanh yêu kiều mềm mại.

Yến Thừa Châu hơi nhướng mày, bật cười hỏi: "Gọi anh là gì?"

"Thừa Châu." Cô nói.

"Sao không gọi anh trai?"

Tống Doanh bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không gọi anh trai."

Trước mặt anh cô giống như một đứa trẻ, không nguyên tắc, cậy sủng mà kiêu.

Không gọi thì không gọi.

Yến Thừa Châu cảm thấy gọi tên anh như vậy cũng rất dễ nghe.

Tống Doanh say mềm, không chút xấu hổ hỏi anh: "Được không?"

"Sao nào?" Yến Thừa Châu ôm cô vào lòng, nhất thời không hiểu cô muốn nói gì.

Tống Doanh chủ động đổi tư thế ngồi, cùng anh mặt đối mặt, cô không có nói nữa mà ôm mặt anh, làm anh ngẩng đầu lên, cô cúi đầu hôn môi anh.

Hai người ôm nhau ngồi trên sô pha, một hồi lâu, Yến Thừa Châu mới ôm Tống Doanh đứng dậy.

Nghĩ rằng đi thang bộ tốn quá nhiều thời gian, anh ấn thang máy, từ tầng hầm ngầm trực tiếp lên lầu hai. Sau khi ra khỏi thang máy liền ôm Tống Doanh vào phòng ngủ.

......

Tống Doanh mềm nhũn được Yến Thừa Châu đỡ lấy eo, đi vào phòng tắm rửa. Sau đó cô ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.

Ngày hôm sau, Tống Doanh tỉnh lại rửa mặt xong, cô được trợ lý của anh lái xe đến khách sạn bằng cửa sau cùng Mạnh Cẩn, Tống Doanh liền đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.

Báo cáo kiểm tra sức khỏe ngày mai mới có, Tống Doanh trở về khách sạn với Mạnh Cẩn cùng Thẩm Tâm.

Hành lý của cô vẫn còn ở khách sạn, Tống Doanh nhờ Thẩm Tâm giúp cô thu dọn hành lý, cô cùng Mạnh Cẩn thảo luận công việc trong thời gian tới.

Tống Doanh nói với Mạnh Cẩn: "Chị Cẩn, em muốn nghỉ ngơi thời gian, trước mặt sẽ không nhận bất kì công việc gì."

Mạnh Cẩn cũng cảm thấy Tống Doanh nên nghỉ ngơi một chút, hơn nữa Tống Doanh mới cùng Yến Thừa Châu gặp lại, chắc chắn sẽ muốn ở cùng anh một chút.

Mạnh Cẩn gật đầu đáp ứng: "Được, năm nay chị sẽ không sắp xếp công việc của em, nhưng mấy ngày nữa là tiệc đóng máy, em nhất định phải đến đấy."

Tống Doanh trả lời: "Được, tiệc đóng máy em nhất định sẽ đi."

Thẩm Tâm thu dọn xong hành lý của Tống Doanh, hỏi cô có phải gửi đến nhà cô như thường lệ không, Tống Doanh "Ừm" một tiếng, Thẩm Tâm liền đem hành lý của cô mang ra trước.

Yến Thừa Châu hoàn toàn không cần cô mang hành lý qua.

Anh đã sớm giúp cô chuẩn bị tốt mọi thứ, quần áo, túi xách, trang sức, giày dép, những thứ cô cần anh đều sắp xếp ổn thỏa.

Sau khi cùng Mạnh Cẩn trò chuyện xong, Tống Doanh được trợ lý của Yến Thừa Châu trực tiếp đưa đến biệt thự của anh.

Căn biệt thự này chỉ có xe của Yến Thừa Châu mới được tự do ra vào, xe của những người khác không được phép vào.

Tống Doanh mỗi lần ra vào đều chỉ có thể đi xe của mình, bảo mật cực kì tốt.

Tống Doanh biết Yến Thừa Châu sợ bị giới truyền thông chụp ảnh, sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.

Hơn nữa hiện tại anh chưa lấy được mọi thứ thuộc về mình từ nhà họ Hạ. Thời điểm này anh không thể để Hạ Thụy Sơn biết Tống Doanh là trái tim và linh hồn của anh.

Hai người chỉ có thể tạm thời yêu đường thầm kín.

Nhưng may mắn, cả Tống Doanh và Yến Thừa Châu đều thấu hiểu nhau, họ không để ý đến chuyện nên công khai hay là giữ bí mật.

Sau khi Tống Doanh về nhà, Yến Thừa Châu hỏi cô đã gặp bác sĩ mà anh giới thiệu chưa, Tống Doanh đúng sự thật nói: "Chưa, hai ngày nữa em mới đi."

"Hôm nay mệt mỏi quá, làm xong kiểm tra sức khỏe em liền không muốn động." Cô hứa với anh "Hai ngày nữa em nhất định sẽ đi gặp bác sĩ."

Yến Thừa Châu biết cô nói mệt là có ý gì.

Dù sao anh cũng là chủ mưu nên không nói nhiều với cô.

Anh bế Tống Doanh lên, đi đến trên sô pha ngồi xuống, nói cô: "Quá nhẹ, nên ăn nhiều vào."

Tống Doanh cười nói: "Nữ minh tinh sao có thể béo, ngay cả một chút mỡ cũng có thể lộ ra trước ống kính."

"Em không béo," anh nhéo khuôn mặt cô, thấp giọng nói: "Quá gầy."

Tống Doanh đột nhiên cau mày, có chút không thoải mái nắm lấy tay anh.

"Làm sao vậy?" Yến Thừa Châu lập tức lo lắng nói: "Dạ dày em lại đau sao?"

"Vâng......" Tống Doanh chịu đựng đau đớn, trấn an anh: "Có thể là buổi sáng để bụng rỗng làm kiểm tra sức khoẻ, đến bây giờ còn chưa ăn."

Yến Thừa Châu đem cô đặt ở trên sô pha, vội vàng đứng dậy lấy cho cô lấy giảm đau, tận mắt nhìn cô uống, chậm rãi giảm bớt đau đớn, anh mới xuống phòng bếp làm đồ ăn cho.

Tống Doanh sau khi đỡ đau cũng vào bếp.

Anh bận rộn, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắn, mu bàn tay nổi gân xanh, đường nét rõ ràng, trải dài đến cánh tay, thoạt nhìn cực kì gợi cảm.

Tống Doanh đi tới, từ phía sau ôm lấy eo anh.

"Thừa Châu." Cô nhẹ giọng gọi anh.

"Sao vậy em?" Yến Thừa Châu thấp giọng đáp.

Tống Doanh cười một cái, nói: "Không có việc gì, muốn gọi tên anh."

Ngày hôm sau, Yến Thừa Châu vì công việc nên ra ngoài từ sớm.

Tống Doanh nhận được điện thoại từ Mạnh Cẩn.

"Doanh Doanh," Mạnh Cẩn cố gắng nói một cách thoải mái nhất: "Em hãy đến bệnh viện một chuyến."

Tống Doanh đang chơi đùa cùng Yến Bảo đột nhiên dừng động tác.

Không biết vì sao, cô cảm thấy bất an, "Có chuyện gì vậy chị Cẩn? Báo cáo sức khỏe có vấn đề gì sao?"

Mạnh Cẩn nói: "Dạ dày của em có một khối u, trước mắt không rõ nguyên nhân là do đâu, vì vậy chị muốn em đến khám lại một lần nữa."

"A......" Cô uể oải đáp: "Được."

Đến bệnh viện, Tống Doanh gặp Mạnh Cẩn trước, sau đó cùng Mạnh Cẩn đi làm kiểm tra.

Kiểm tra lần này sẽ mất một tuần mới biết kết quả.

Tống Doanh về đến nhà, Yến Thừa Châu đã trở lại.

Vì trợ lý của anh đưa Tống Doanh ra ngoài nên Yến Thừa Châu biết cô đã đi đâu.

Anh hỏi cô: "Hôm nay em đến bệnh viện khám dạ dày sao?"

Tống Doanh nhìn anh một cái, khóe miệng nhếch lên đáp: "Kiểm tra sức khoẻ của em có vấn đề, chị Cẩn nói em quay lại kiểm tra một chút."

"Có vấn đề gì?" Yến Thừa Châu vô thức cau mày.

"Nói là...... Dạ dày có một khối u," Tống Doanh nói: "Lúc nãy em hỏi bác sĩ nguyên nhân do đâu, bác sĩ nói hiện tại cẫn chưa xác định được, có khả năng là loét dạ dày hoặc là polyp dạ dày, nhưng cũng có khả năng là...... Ung thư."

Yến Thừa Châu nhìn ra Tống Doanh sợ hãi, anh tiến đến ôm lấy cô, thấp giọng ôn nhu mà trấn an: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, kết quả còn chưa có, không cần dọa chính mình."

Tống Doanh ở trong lòng ngực anh, hít hít mùi hương của anh, trong lòng rốt cuộc thoáng yên ổn chút, thân thể luôn căng thẳng dần thả lỏng.

Mấy ngày kế tiếp, Tống Doanh bận rộn với mọi thứ, làm cái gì đều thất thần, ăn cơm cũng không yên.

Giống như một tảng đá lớn treo lơ lững giữa không trung, lung lay sắp rơi xuống, nhưng được sợi dây thừng kéo lại.

Làm trong lòng cô luôn cảm thấy không thoải mái.

Vào ngày thứ năm, Mạnh Cẩn gọi điện cho Yến Thừa Châu yêu cầu anh ra ngoài gặp mặt.

Yến Thừa Châu đứng trước cửa phòng ngủ, quay đầu lại nhìn Tống Doanh đang ngủ trưa cùng Yến Bảo, thấp giọng đồng ý.

Đến quán cafe, hốc mắt Mạnh Cẩn đỏ bừng, đem báo cáo sức khỏe của Tống Doanh đưa cho Yến Thừa Châu.

Yến Thừa Châu đọc từng chữ trên tờ chuẩn đoán, Mạnh Cẩn nghẹn ngào nói với anh: "Là ung thư dạ dày."

"Giai đoạn cuối."

Chính mắt Yến Thừa Châu cũng đồng thời đọc đến kết quả trên tờ báo cáo.

Trong đầu anh như thể có một quả bom nổt "Oanh" một tiếng, lỗ tai bắt đầu ù đi.

Yến Thừa Châu thậm chí nghe không rõ Mạnh Cẩn nói gì.

Một lúc sau anh mới nghe rõ giọng nói của Mạnh Cẩn, cô đang nói: "Tôi không biết sẽ nói với em ấy như thế nào nên mới nói với anh trước."

Yến Thừa Châu cầm tờ báo cáo sức khỏe Tống Doanh, im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng, anh mới nói khẽ với Mạnh Cẩn nói: "Để tôi nói."

Tác giả có lời muốn nói: Doanh Doanh lấy chai rượu sản xuất năm 1998 là bởi vì, cô cùng Yến tổng lần đầu tiên gặp nhau vào năm 1998.

20:25, 10/02/2023