Cự viên đưa hai tay che chắn trước ngực, chống chịu công kích của Độn Thiên Giáp, sức nặng hàng trăm tấn dội lên người nó, khiến xương cốt rã rời. Từ miệng một cột hỏa diễm vội vàng phun ra, Độn Thiên Giáp cũng không phải dạng vừa, cơ thể đè lên cự viên, miệng rống lớn vào mặt nó.
Hơi thở của rùa khổng lồ kèm theo lực đẩy đánh lùi hỏa diễm, hỏa diễm vừa phun ra đã bắn ngược trở lại phủ lên mặt cự viên. Tự mình gánh chịu công kích của chính mình, làm cho nó có phần ăn không tiêu, lập tức ngậm miệng lại, hỏa diễm theo đó triệt tiêu.
Độn Thiên Giáp vẫn dùng ngón đòn cũ, bấu chặt vào cự viên, nhấc lên một khoảng rồi nện xuống, sau mấy đợt dùng vũ lực cự viên đã trở nên hoang mang tột độ, đầu óc bắt đầu suy tưởng đên cái chết đến gần.
Ngay khi Độn Thiên Giáp kéo cơ thể nó lên cao, cự viên liền dùng hết sức bình sinh vùng vẫy, tứ chi đẩy mạnh vào bụng Độn Thiên Giáp. Với sức lực to lớn cự viên thành công thoát khỏi móng vuốt của Độn Thiên Giáp, nhưng trên thân thể đã bị cào mất bốn miếng thịt to lớn. Máu từ vết thương tuôn ra xối xả.
Cơ thể theo quán tính đập mạnh vào mặt đất, Cự viên không dám phân tâm để ý đến thương thế, vừa chạm đất đã lăn một vòng, tránh thoát khỏi đòn tấn công lấy thịt đè người của Độn Thiên Giáp. Mặt đất nơi hai hung thú giao tranh cơ hồ đã trở thành một cái hố lớn, từ mép hố các vết nứt chằng chịt tỏa ra khắp nơi.
Ba người Hoàng Mộc thấy Độn Thiên Giáp chiếm được lợi thế thì chỉ ở ngoài quan sát không tấn công bồi thêm, bởi cũng không cần thiết. Cự viên lăn mấy vòng rồi loạng choạng đứng dậy bỏ chạy.
-Không cần đuổi theo, chúng ta đón dân làng Hoa Ban rồi trở về thôi, trời sắp tối rồi.
Độn Thiên Giáp nghe theo lời Hoàng Mộc bay đến trước thôn, bà con bên trong nãy giờ quan sát trận chiến, trố mắt thán phục, âm thanh bàn tán rì rào, trên gương mặt mỗi người đều rất phấn chấn, bởi họ biết mình đã tìm được nơi nương tự đúng đắn.
Hoàng Mộc gọi Độn Thiên Giáp nằm xuống rồi điều khiển dải lụa hình thành một chiếc cầu thang.
-Bà con trèo lên lưng rùa, chúng ta cùng di rời.
Mọi người cứ tưởng sẽ ngồi trên mai rùa để bay đi thì khi bước đến bậc thang cuối cùng bỗng hàng chục khoang nhỏ trên mai rùa mở ra, phía dưới là một khoảng không gian màu xanh.
Theo lời hướng dẫn của Đổng Kiếm và Lôi Viêm mọi người cùng nhau nhảy xuống, nhờ có lớp mỡ mềm chống đỡ nên dù nhảy xuống từ độ cao 3m vẫn không hè hấn gì. Mai rùa hình vòm những khoang này khá gần với đáy còn nếu tiến thêm một đoạn nữa độ cao sẽ lớn hơn rất nhiều. Một vài người già tuổi hơn thì được hai người dìu xuống.
Mấy chục phút sau quá trình di tản mới hoàn thành, Hoàng Mộc triệt tiêu dải lụa, dặn dò Độn Thiên Giáp bay về thôn rồi cũng chui vào trong mai rùa cùng người dân.
Không gian bên trong mai rùa lạ lẫm khiến nhiều người tò mò, nhìn ngắm sờ mò khắp nơi, nhưng không dám đi lại lung tung bởi phía trước là hai ninja rùa màu xanh, vẻ mặt sắc lạnh đang đứng nhìn đám đông.
Hoàng Mộc bay xuống, hiểu rõ tâm lý của mọi người liền nói:
-Hai hung thú này gọi là ninja rùa, cũng là thành viên của chúng ta, mọi người cứ yên tâm.
Mối nghi ngại được gỡ bỏ các bạn nhỏ rời khỏi vòng tay ông bà đi tham quan khắp nơi, những trải nghiệm này lần đầu tiên trong đời chúng được gặp, cứ như là truyện cổ tích.
Hồi lâu sau, âm thanh ầm ò vang vọng trong không gian, đồng thời những khoang nhỏ bên trên mở ra. Đập vào tầm mắt mọi người là màn đêm lấp lánh đầy sao.
-Đến nơi rồi, mọi người đi ra thôi
Hoàng Mộc ngưng tụ trở lại dải lụa thành hình cầu thang để bà con có thể bước ra ngoài.
Dân làng Trường Cửu thấy Độn Thiên Giáp trở về đã chạy ra đón tiếp, nhìn từng đoàn người từ mai rùa chui ra, mọi người kinh ngạc.
Một sợi dây leo quấn quít ôm lấy Hoàng Mộc.
-Được rồi Củ Hào ta còn có việc.
Dân làng Hoa Ban thấy Độn Thiên Giáp nay lại thấy quần thể dây leo khổng lồ thân mật vối Hoàng Mộc, thật làm cho họ đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Hoàng Mộc hướng dân làng bên dưới nói:
-Đây là làng Hoa Ban, từ nay mọi người sẽ về chung một nhà.
Sống trong hoàn cảnh nhân loại thưa thớt, nguy hiểm rình rập có thêm đồng loại khiến ai nấy vui vẻ.
Tối hôm nay Hoàng Mộc tổ chức một cuộc họp nhỏ để thông báo chuyện sáp nhập làng Hoa Ban, cũng như nêu các quy định của làng cho các thành viên mới biết. Hắn nhấn mạnh:
-Từ nay trở về sau tất cả mọi người đều là thành viên của làng Trường Cửu, sẽ không vì người cũ mà thiên vị, người mới mà bắt nạt, chúng ta là những nhân loại may mắn sống sót, phải hết sức giúp đỡ lẫn nhau, tuyệt không được có tư tưởng ma cũ bắt nạt ma mới.
-Haha trưởng thôn yên tâm, chúng ta mừng còn chưa hết nữa là
-Có thêm người thêm niềm vui mà.
…..
Hồi lâu sau cuộc họp xong xuôi, mọi người tổ chức một bữa tiệc đón chào người mới. Ông Hoàng Cần cảm thấy sự ân cần của dân làng Trường Cửu những lo ngại trong lòng tan biến, cầm bát rượu đi chúc khắp nơi. Rượu này là người dân chế tạo từ hoa quả lên men, đã từ rất lâu rồi ông chưa được uống rượu.
Cuộc sáp nhập rất thuận lợi, cuối buổi Hoàng Mộc gọi ông Hoàng Cần, Nguyễn Cừ, Nguyễn Trực của làng Hoa Ban cùng với ông Nguyễn Hoa và một vài bô lão khác của làng Trường Cửu ở lại để họp riêng:
-Mộc gọi các ông ở lại là để lập một nhóm theo dõi riêng, dù hôm nay thái độ mọi người tỏ ra rất nhiệt tình, nhưng sau này đi vào cuộc sống sẽ không tránh khỏi va chạm giữa người cũ và người mới, vì thế Mộc lấy địa vị trưởng thôn nhờ các ông theo dõi tình hình. Nếu thấy có bất cứ bất công hay xung đột nào xảy ra các ông hãy hợp tác xử lý, đồng thời cuối mỗi ngày báo lại cho Mộc biết.
Ông Hoàng Cần đáp:
-Trưởng thôn lo lắng cho dân làng như vậy thì thật không có gì bằng, Hoàng Cần ta xin cống hiến hết sức mình.
-Chúng ta cũng đồng ý
Mấy người bàn luận một số việc trọng yếu rồi ai về chỗ ngủ của người đó. Hoàng Mộc trở về phòng của mình. Hắn là trưởng thôn nên được dân làng làm riêng cho một căn phòng khá khang trang. Dùng mồi lửa lấy từ đống lửa ở giữa thôn thắp vào bấc đèn dầu lạc, ánh đèn lặng lẽ soi sáng gian phòng.
Vốn khi làng cũ bị sập số dầu lạc theo đó bị chôn vùi, nhưng nhờ Củ Hào hỗ trợ đánh đuổi được hung thú ra khỏi địa bàn. Bà con có thể thu hoạch lạc ở một số vùng trong rừng núi. Cây lạc ngày nay được hấp thu linh khí nên sức sống rất dồi dào, củ cũng nhiều hơn. Nhờ thế có thể thu hoạch, ép lấy dầu.
Vẫn như mọi hôm Hoàng Mộc bắt đầu trầm ngâm suy tưởng lại những chuyện trong ngày.
-Một tập hợp muốn trở thành một tổ chức vậy phải có sự đoàn kết, cần có quy định đi kèm, không những thế quy định phải chặt chẽ, đảm bảo khi ta đi vắng mọi công việc vẫn được đảm bảo 80%. Hiện tại chỉ là hai thôn số người chưa nhiều những điều này chưa quá cần thiết, nhưng sau này nhiều người hơn, vậy nhất thiết phải có cách thức tổ chức thỏa đáng.
Hắn lấy điện thoại ra tìm hiểu thêm các tài liệu liên quan, tâm trí bắt đầu suy diễn. Từ lịch sử của nhiều quốc gia Hoàng Mộc biết rằng một tổ chức muốn phát triển vậy điều trước hết chính là bản thân nó phải xử lý được các vấn đề nội tại. Không ít quốc gia sụp đổ không phải vì ngoại xâm hay là nguyên nhân bên ngoài mà là do những mâu thuẫn, xung đột ở bên trong. Mọi người đoàn kết, trên dưới một lòng vậy đã nắm được một nửa chiến thắng.
Hắn suy diễn hồi lâu rồi đưa tay vuốt ngược mái tóc, chuyển sang tư thế ngồi xếp bằng, dừng lại những suy nghĩ ngổn ngang, tâm trí đi dần vào tĩnh lặng, bắt đầu huân tập thần thức pháp yếu.
Ngày hôm sau, theo sự phân công của Hoàng Mộc những người mới được sắp xếp học tập thần thức pháp yếu. Hắn phân loại ra những người biết chữ và những người mù chữ. Đối với người đã biết chữ sẽ được tham gia học tập các kiến thức khoa học căn bản, còn đối với người không biết chữ vậy trước hết phải xóa mù chữ đã.
Nhóm mù chữ này hoàn toàn là những người nhỏ tuổi. Còn các cụ già do trước đây đã từng lao động ở vương quốc Octopieus nên ai cũng biết chữ. Khi hết tuổi lao động sẽ bị xóa trí nhớ nhưng chữ viết đã đi vào tiềm thức, tạo thành phản xạ tự nhiên nên rất khó để xóa bỏ, hơn nữa Octopieus cũng không cần thiết phải xóa bỏ.
Chuyện sử dụng lôi điện ở đầm lầy để tu luyện được Hoàng Mộc nói lại cho mọi người biết ai cũng háo hức muốn tham gia. Tuy nhiên sấm sét không phải là chuyện đùa, phải có thực lực mạnh mẽ mới có thể trải nghiệm. Cuối cùng chọn ra một đội ngũ bao gồm: Đổng Kiếm, Lôi Viêm, Ngọc Lan, Minh Nguyệt, ông Hoàng Xuân, Tiểu Tuyết, Tiểu Hắc Bạch cùng bầy đại bàng mấy chục con, tất cả ngồi trên lưng Độn Thiên Giáp bay đi.
Sắp xếp Đổng Kiếm đi cùng là để thử xem hôm nay dưới tình huống lôi điện tôi luyện liệu có còn hiệu quả như hôm qua hay không. Nếu vẫn có hiệu quả thì sẽ xoay tua đổi cho Hoàng Mộc.