Độn Thiên Giáp vừa đáp xuống, những gốc cây còn sót lại trước thôn Hoa Ban bị dẫm nát. Hoàng Mộc đi tới trách mắng nó mấy câu:
-Cái đồ ham ăn này, đã bảo đứng đợi chúng ta sau ngọn đồi đằng kia, chưa gì đã đến rồi.
Lôi Viêm tươi cười lên tiếng:
-Haha nó ham ăn thành nết rồi, thôi để mình cho nó vài phần thức ăn.
Nói rồi xách ba con hung thú vừa nướng xong quăng đến trước mặt Độn Thiên Giáp, hung thú dù rất nặng năm người xách không nổi nhưng đối với Lôi Viêm chỉ là chuyện nhỏ.
Rùa bay thấy được cho ăn cười híp mắt, hình dáng đồ sộ cùng vẻ mặt trời sinh giữ tợn, nay toát ra vẻ tươi cười làm cho dân làng biểu cảm thú vị. Không đợi thức ăn rơi xuống đất, Độn Thiên Giáp dùng miệng bắt hết ba con hung thú nướng, miệng nhai nhỏm nhẻm, ánh mắt còn chưa đủ thèm.
Dân làng Hoa Ban vừa ăn uống vừa hỏi chuyện ba người.
-Các cháu có phép thuật phải không?
-Con rùa khổng lồ này là các cháu thu phục sao?
-Các cháu mạnh mẽ vậy hẳn làng Trường Cửu vẫn bình an?
-Mộc là trưởng thôn sao?
-Làm sao người bình thường có thể làm những điều kỳ diệu vậy chứ
…..
Đối với những câu hỏi của dân làng Hoàng Mộc đều khéo léo trả lời, hắn đến đây là muốn cứu giúp dân làng Hoa Ban, cũng là muốn toàn bộ dân làng hội họp một chỗ với làng Trường Cửu. Ý định này hắn ấp ủ từ lâu, giữa hoàn cảnh hung hiểm như bây giờ thật sự một cây làm chẳng nên non, vì thế hắn mới có ý định tập hợp những nhân loại còn sống sót lại. Đoàn kết là sức mạnh, “dễ trăm lần không dân cũng chịu, khó vạn lần dân liệu cũng xong”. Suy đến cùng nhân lực mới là nguồn lực mạnh mẽ nhất, cũng là nguồn lực vô tận.
-Các cháu có phải là thần rừng trước đây đã đến nhắc nhở mọi người ẩn náu khỏi thảm họa hung thú không?
-Đúng vậy, lúc đó chúng cháu không có cách nào khác để lấy niềm tin từ những người dân xa lạ, nên đành giả trang thành thần rừng.
Câu trả lời của Hoàng Mộc không nằm ngoài suy đoán của người dân nhưng khi nghe lời xác nhận, trong lòng mỗi người càng thêm phấn chấn.
Ông Hoàng Cần bước ra khỏi chỗ ngồi đi đến trước Hoàng Mộc, ánh mắt nhìn thôn dân ở đằng sau một vòng rồi hướng đến Hoàng Mộc, cúi đầu cầu xin:
-Xin trưởng thôn Hoàng Mộc thu nạp người dân làng Hoa Ban, toàn bộ dân làng hết mực nghe theo sự dẫn dắt của người.
Hoàng Mộc ngồi dậy đỡ ông Hoàng Cần đứng thẳng lên, nhưng bà con đằng sau tất cả đều khom người đồng thanh hô:
-Cầu trưởng thôn Hoàng Mộc thu nạp chúng tôi.
Hoàng Mộc lấy bộ dáng chững chạc, nét mặt nghiêm túc trả lời người dân
-Được rồi, mọi người cứ đứng dậy tự nhiên, giữa chúng ta không cần câu nệ tiểu tiết, chuyện thu nạp dân làng Hoa Ban nếu mọi người không đề xuất thì Hoàng Mộc tôi cũng sẽ tự động đề xuất. Nhân loại chúng ta bị đẩy đến bước đường cùng tất cả là do đâu, chính là do Octopieus, tôi và toàn bộ làng Trường Cửu đều lựa chọn thoát ly Octopieus. Nếu mọi người gia nhập đồng nghĩa với việc sẽ chống đối với Octopieus, vậy dân làng Hoa Ban ta có nguyện ý không.
Âm thanh hàng trăm người cùng vang lên, hùng tráng đầy nhiệt huyết.
-Chúng tôi nguyện ý.
Hoàng Mộc hít sâu cảm khái trước sự đồng lòng của dân làng
-Vậy bà con sau khi dùng bữa xong, nhanh chóng đi vào thôn thu xếp các đồ đạc cần thiết, hôm nay chúng ta sẽ chuyển thôn. Mọi người cứ làm theo lời của ta, việc di chuyển như thế nào ta sẽ có cách.
Hắn vừa nói xong thì Độn Thiên Giáp bay lên cao hướng tới khu vực cách đó mấy trăm mét. Lực đẩy cuồn cuộn tuôn ra hất văng cả đám cây rừng, một thân ảnh to lớn theo đó bị chắn đứng.
Hung thú đi tới có kích cỡ gần bằng Độn Thiên Giáp, toàn thân màu đỏ, lông mọc bồng bềnh xoắn tròn thành từng điểm trên cơ thể, đứng bằng hai chân, tứ chi có móng vuốt sắc lẹm, thoạt nhìn khá giống một con tinh tinh khổng lồ với khuôn mặt vuông vức, chiếc đầu cân xứng với cơ thể, phần đuôi tương tự như cốt xà kiếm có điều chỉ có hai dãy gai nhọn mọc ra hai bên. Từ hình dáng của hung thú toát ra vẻ lực lưỡng cùng mạnh mẽ.
Hoàng Mộc chỉ huy người dân mau chóng đi vào hang rồi lăng không đứng cùng Lôi Viêm và Đổng Kiếm.
-Hừ, cuối cùng cũng tới, tránh không được thì tiếp vậy.
Khi bay vào khu vực thôn Hoa Ban, Hoàng Mộc ở trên lưng Độn Thiên Giáp đã nhận ra con hung thú này. Vì thế hắn mới sắp xếp rùa bay ẩn nấp sau ngọn đồi, tránh việc hung thú lầm tưởng mọi người đến để đánh chiếm địa bàn.
Hoàng Mộc thầm nghĩ, việc này cũng không thể trách Độn Thiên Giáp ham ăn được, dù sao với hình thể to lớn bay lượn trên bầu trời thì vừa đi vào địa bàn con tinh tinh này đã nhận ra, ẩn nấp chỉ là để níu giữ một chút hy vọng không phát sinh giao tranh vô ích.
Bất quá một chút hy vọng đó không đủ thành hiện thực, giữa rừng rậm bây giờ muốn không đụng phải hung thú công kích thật sự là chuyện khó.
-Chúng ta chỉ cần đẩy lùi con hung thú này đến khi bà con thu xếp xong hành lý là được, không cần tử chiến với nó.
Hoàng Mộc nói xong, cơ thể liền khoác thêm một bộ quần áo màu xanh làm từ dải lụa, song đao Phi Vân tuốt ra, liên tục phóng xuất đao mang. Ở bên cạnh Lôi Viêm ngưng tụ hỏa quyền, hai tay đấm vào khoảng không trước mặt, hỏa quyền theo đó tuôn ra tấn công tinh tinh. Đổng Kiếm đồng dạng khống chế phi kiếm lăng không trảm sát.
Cự viên bị lực đẩy của Đổn Thiên Giáp chặn đứng, nhất thời không tiến lên được, mắt thấy thế công của ba nhân loại nhỏ bé đi tới, nó thoáng tỏ ra khinh thường nhưng khi nhìn lại ánh mắt liền mở to kinh ngạc, không dám chủ quan nhảy ra đằng sau tránh né. Chỉ là phản ứng chậm một nhịp, công kích của ba người Hoàng Mộc đã tới sát vách không thể né tránh.
Đao mang cắt vào hai mắt cự viên, mí mắt lập tức sập lại theo bản năng. Một vòi máu màu đỏ tuôn ra, nơi mí mắt bị rạch một đường. Phi kiếm của Đổng Kiếm theo sau, ý đồ quá rõ ràng muốn kích vào cùng một điểm với đao mang của Hoàng Mộc. Cự viên mắt nhắm chặt vậy mà cảm nhận được nguy hiểm, một tay tạt qua, đánh văng phi kiếm ra xa.
Hỏa quyền của Lôi Viêm công kích vào ngực hung thú, so sánh kích thước của hỏa quyền với kích thước của cự viên thì chẳng khác gì so sánh con muỗi với con voi, bất quá đây là ngọn lửa 10.000 độ C oanh kích.
Bụp, trước ngực hung thú lõm vào một chút rồi đàn hồi trở lại, ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt bộ lông, không có tiếng lèo xèo vang lên, cũng không có khói xuất hiện, bộ lông màu đỏ vậy mà không cháy.
Không chỉ Lôi Viêm mà Hoàng Mộc cũng thấy kỳ lạ, nên biết lửa của Lôi Viêm có thể nấu chảy quặng xuyên thiết.
-Không ổn con hung thú này có khả năng khống hỏa.
Đúng như lời Lôi Viêm nói, cự viên lùi lại một chút rồi rống to giận dữ, từ miệng nó phun ra một cột lửa tấn công Độn Thiên Giáp. Lực đẩy từ cự quy tuôn ra tạo thành một quang tráo che chắn phía trước.
Cột hỏa diễm công kích vào đó, gặp phải vật cản, ngọn lửa tràn lan ra xung quanh, tạo thành một mảng không gian hình vòm. Vì lực đẩy của Độn Thiên Giáp vô hình, vô sắc nên nhìn thoáng qua hình vòm như được tạo thành từ hỏa diễm đang thiêu đốt không gian.
Cây cối trong xung quanh vướng phải ngọn lửa liền bốc cháy nghi ngút, nơi cự viên đang đứng cây rừng cũng bốc cháy, chỉ là ngọn lửa này nó không thèm quan tâm.
Nhận thấy hỏa lực không với tới được đối thủ, cự viên liền đổi sang man lực. Hình thể to lớn nhưng rất nhanh nhẹn, nhảy chồm lên mai rùa, còn cách Độn Thiên Giáp mấy chục mét thì chiếc mai rùa phát ra ánh sáng xanh, lực đẩy mạnh mẽ xuất hiện hất văng đối thủ. Cự viên không bỏ cuộc, liên tục đảo hướng, tấn công từ mọi phía.
Tràng cảnh diễn ra rất hung bạo, một cự viên kích thước như hòn núi nhỏ điên cuồng nhảy lên rồi bị hất văng, cơ hồ cây cối trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh đều bị dẫm nát.
Ba người Hoàng Mộc lơ lửng trên đầu Độn Thiên Giáp cảm nhận man lực cuồn cuộn của cuộc chiến như muốn xé rách đại địa, trong lòng không khỏi có chút ái ngại. Nếu xét về sức mạnh cơ thể là ai trong ba người cũng không thể địch lại cự viên này.
Cảm thấy đòn tấn công của bản thân không có hiệu quả, ngược lại còn bị hất văng đau điếng, cự viên càng bộc phát thú tính, hai tay quờ quạng khắp nơi, nhổ bật những cây đại thụ ném vào Độn Thiên Giáp, từ miệng những cột hỏa diễm lại phun ra.
Bất quá tất cả đi đến khoảng cách mấy chục mét trước cơ thể Độn Thiên Giáp đều bị hất văng. Nếu Độn Thiên Giáp chưa tiến giai, lực đẩy chỉ đơn điệu theo một hướng thì nãy giờ nó đã phải dùng chiếc mai bằng xương bằng thịt để chống đỡ. Có điều sau khi tiến giai lực đẩy có thể xuất hiện theo mọi hướng tạo nên một màn chắn kín kẽ, ngăn chặn mọi công kích.
Cự viên ném cây đã chán nó chuyển sang ném đá, song quyền đập vỡ ngọn núi, làm bong ra những tảng đá to, nó cứ vậy cầm lên mà ném.
Hoàng Mộc kêu lên:
-Không ổn.
Ngọn núi nơi cự viên lấy đá chính là nơi ở của thôn Hoa Ban, người dân đang ở trong đó thu xếp đồ đạc. Ngọn núi này khá lớn, vị trí cự viên vừa phá hoại không phải là cửa hang, nhưng mà con tinh tinh điên này ai biết sẽ thế nào.
Đúng như Hoàng Mộc lo ngại, ánh mắt cự viên nhìn qua, thấy một lỗ hổng dưới núi, thuận thế đưa tay đập xuống. Lỗ hổng đó chính là cửa hang của làng Hoa Ban, trúng một quyền này e rằng không chỉ cửa hang bị sập mà cả hang động bên trong cũng bị sập theo.
Một ánh sáng xanh xẹt qua, tay phải của cự viên đang dơ lên cao muốn đánh xuống, bỗng nó rú lên thu tay về che lên mắt.
Hoàng Mộc cảm thấy tình thế không ổn liền dùng tốc độ nhanh nhất bay lên, tấn công vào mắt cự viên, so sánh về kích cỡ thì hắn quả thật rất nhỏ so với hung thú khổng lồ. Mặt khác cự viên đang say chiến không để ý một thân ảnh nhỏ nhắn như Hoàng Mộc, kết quả một đao vừa qua cắt thẳng vào tròng mắt của hung thú.
Đao pháp nhanh, mạnh rạch ra một đường, có sinh vật nào mắt bị chọc thủng mà không đau đớn. Một mắt còn lại của hung thú liếc quanh tìm kiếm nguyên nhân, rất nhanh xác định được Hoàng Mộc ở trên không, nó gầm rú muốn nhảy lên xé xác con mồi. Nhưng chưa kịp làm gì thì một cảm giác tê rần ập tới, Lôi Viêm tụ tập lôi điện đánh vào vết thương hở trên hông của hung thú. Vết thương này là do mấy lần bị Độn Thiên Giáp hất văng gây nên.
Cự viên có khả năng kháng hỏa nhưng không có khả năng kháng lôi, lôi điện đi vào nó liền bị giật đơ người. Dù vậy với cơ thể khổng lồ mạnh mẽ muốn giật điện chết nó thật không phải là chuyện dễ dàng. Sau một chút choáng váng cự viên bắt đầu kiểm soát được hành động.
Những tiếng gầm gừ vang vọng, Hoàng Mộc hiểu được ngôn ngữ này:
-Hừ ngươi khinh ta không biết húc sao.
Độn Thiên Giáp nãy giờ nhẫn nhịn để cho cự viên mặc sức tung hoành, nay thấy được cơ hội liền lao tới húc thẳng vào ngực đối phương. Cơ thể nặng nề đẩy cự viên chà xát trên mặt đất một khoảng dài, tứ chi bấu chặt cơ thể nó, rồi liên tục bay lên, nện xuống.