Earth

Chương 67: Xâm nhập




Đến gần chiều những tiếng bước chân hốt hoảng, dồn dập giảm dần tiết tấu, thay vào đó là những tiếng bước chân chậm rãi hơn. Trần hang vang lên âm thanh kẽo kẹt, bụi đất rơi xuống lả tả, nhưng vẫn trụ vững được.

Từ âm thanh chấn động Hoàng Mộc suy đoán được tình hình:

-Đám cọc nhọn đã hoàn toàn bị phá hủy, thú triều tạm thời lan sang nơi khác, phía trên hẳn là các hung thú vừa được thả xuống, chúng đang thong thả ăn các con mồi, số lượng không ít.

Đúng như hắn suy đoán, khung cảnh bên trên ngôi làng ngổn ngang xác chết, mặt đất thấm đẫm máu xanh, máu đỏ, máu vàng ... Giữa khung cảnh đó một bầy khoảng 1000 con hung thú lạ thân màu đen tuyền, dài 4m, cao 3m hình dáng cơ bản giống với loài chồn với chiếc đuôi dài ngoằng và đôi tai nhọn hoắt.

Xen lẫn với những con hung thú màu đen đó là những sợi dây leo kéo dài, mọc tua tủa đang không ngừng quấn lấy các xác chết. Nơi dây leo tiếp xúc xác chết bỗng bung ra một tấm màng bao phủ toàn bộ con mồi rồi kéo chúng về một hướng. Sở dĩ nói là dây leo bởi nhìn qua rất giống với thực vật, trên dây có lá mọc ra. Tất cả con mồi kéo về được treo xung một thân cây to lớn, cao khoảng 40 m, đường kính 30m, thân cây này do hàng chục vạn dây leo đơn lẻ kết thành.

Toàn bộ mảnh đất rộng lớn bên trên ngôi làng bị bao phủ bởi dây leo và hung thú đen tuyền, thông qua màu máu trên mặt đất có thể phỏng đoán những xác chết nơi đây không chỉ bao gồm các loài có sẵn ở trái đất mà có cả các loài vừa thả xuống. Hẳn là hỗn chiến đã xảy ra, cuối cùng phần thắng thuộc về sinh mạng thực vật này cùng với bầy hung thú đen tuyền. Giữa chúng vậy mà không phát sinh xung đột, đôi bên cùng chia sẻ số con mồi vừa săn được.

Cây leo có vẻ không ưa thích nhà vòm bằng đá, nó bao phủ khắp mặt đất trừ nhà vòm ra, hung thú màu đen tuyền thì khác, có vài con trèo lên trên dùng mũi đánh hơi thứ gì đó.

Xác chết ngổn ngang bị dọn đi nhanh chóng, lối xuống làng nãy giờ bị che lấp bởi xác chết nay được dọn sạch, lộ ra chiếc cửa bằng gỗ chắc chắn.

Vài con hung thú màu đen tiến tới cánh cửa gỗ, chiếc mũi của chúng đánh hơi được thứ gì đó bên trong liền cất tiếng kêu inh ỏi. Những con khác nghe được chạy đến thi nhau cắn xé cửa gỗ, hàm răng sắc bén của quái vật bào đi từng lớp gỗ, nhưng chiếc cửa rất dày được làm từ nhiều thân cây to lớn kết lại thành nhiều mảng, đôi ba phút không thể phá cửa đi vào.

Tiếng động lập tức gây sự chú ý đến dân làng, mọi người biết mình đã bị lộ vị trí, nỗi lo sợ, tuyệt vọng hiện lên trên gương mặt, Hoàng Mộc liền hô to:

-Mọi người đừng sợ hãi, lâu nay chúng ta đã săn bao nhiêu hung thú, ăn thịt bao nhiêu hung thú, ở đây chúng mới là loài phải e sợ chúng ta. Dũng cảm, đoàn kết tất thắng, sợ hãi, chia rẽ tất vong, cầm vũ khí lên chiến đấu, chỉ chúng ta mới có thể giải cứu cho chính mình.

Tiếng nói của Hoàng Mộc rất lớn, âm thanh vang vọng chính là dùng linh lực để phát huy. Mọi người nghe xong bừng tỉnh từ cơn sợ hãi, lấy lại tinh thần dù vậy trong lòng còn rất e dè. Ai cũng hiểu bãi chông cắm trên làng nhiều lần bị hung thú tập kích nhưng chưa bao giờ bị phá hủy, nay đã được bổ sung, thay mới vậy mà chỉ trong một buổi tất cả đã tan hoang.

Hoàng Mộc dừng lại giây lát rồi tiếp tục nói:

-Mọi người có tin vào phép thuật không?

Dân làng đang ngơ ngác với câu nói của Hoàng Mộc, một số người đang định nói rằng thế giới này làm gì có phép thuật thì từ khoảng không trước mặt một đám vật chất màu xanh ngưng tụ thành hình dải lụa sau đó bay lên xuống xung quanh người Hoàng Mộc.

Đổng Kiếm, Lôi Viêm, Ngọc Lan cũng bước ra thể hiện khả năng của mình.

Trước hàng trăm người một cây kiếm to bản trôi nổi, bay lượn thoăn thoắt như chim trên trời, như cá trong nước. Sau nó một quả cầu lửa bỗng xuất hiện nhanh chóng tách ra làm ba bay thành vòng tròn quanh cơ thể Lôi Viêm. Chưa hết kinh ngạc thì từ những con kênh trong làng, nước bỗng chảy lên không trung, tụ tập một chỗ hình thành một quả cầu nước kích thước khá lớn lơ lửng trên đầu Ngọc Lan. Minh Nguyệt thì đạp phi kiếm bay đến gần đám bạn.

Tràng cảnh hiện ra khiến dân làng trố mắt ra nhìn, tâm trí bất giác nhớ lại sức khỏe phi thường của mấy người Hoàng Mộc.Trong mắt mỗi người năm đứa trẻ lâu nay thân quen bỗng hóa lạ lẫm.

Hoàng Mộc hiểu dân làng đang nghĩ gì, liền nắm bắt tâm lý dùng linh lực dồn vào lồng ngực, âm thanh vang vọng cất lên.

-Mọi người hãy tin tưởng ở bọn cháu, cầm vũ khí lên, tất cả chúng ta cùng chiến đấu với hung thú.

Dân làng được thắp lên niềm tin, sĩ khí tăng vọt, nhiều lời nói mạnh mẽ cất lên:

-Đúng vậy chúng ta không sợ hung thú

-Nhất quyết không sợ

-Giết chúng

-Ăn chúng

….

Cảm thấy đã đạt được đồng thuận, Hoàng Mộc liền đưa ra chủ ý.

-Khoảng 20 người đi theo Lôi Viêm ra cửa hầm chuẩn bị đối phó hung thú, những người khác chú ý trần hang nhất là chỗ các ống thông gió, hoạt động nhịp nhàng sẽ giảm thiểu thương vong, hãy tin ở Mộc.

Bầy thú đen tuyền bên trên, ngoài một số con đang cắn xé cửa hầm, những con khác ngửi thấy mùi từ các ống thông gió, chúng liền hiểu được vấn đề, có rất nhiều con mồi thơm ngon đang trốn dưới đất, hai chân cào xuống, miệng hú lên.

Những cây leo đang di động vật vờ nghe được tiếng hú liền bừng tỉnh, chỉ thấy chúng dựng đứng lên một cách đột ngột rồi tất cả đâm xuống mặt đất, chỗ các ống thông gió cũng bị nó phát hiện, dây leo theo đó tuồn vào.

Trong ngôi làng, dưới ánh đuốc tràng cành kinh dị xuất hiện, vô số dây leo như những cánh tay dai ngoằng đang vươn ra từ các ống thông gió, bò lổm ngổm trên trần hang, mới đầu tốc độ của chúng chậm nhưng khi nhận thấy vị trí của con mồi liền bộc phát tốc độ kinh khủng. Hàng nghìn dây leo với đủ kiểu tư thế đâm, quất lao tới tấn công.

Ngay khi nhận thấy có sinh vật lạ đi vào, Hoàng Mộc đã chỉ huy tất cả mọi người ẩn nấp trong dãy nhà bên trái, tuyệt đối không được tản ra lung tung. Có điều tốc độ dây leo chuyển biến quá nhanh, vừa nãy còn lù đù nay đã như những mũi tên lao tới, nhiều người không kịp đi vào đành đưa khiên, kiếm lên chống đỡ.

Keng, keng, keng ….

Âm thanh va chạm cho biết những dây leo này bền vững như sắt thép, đã thế lực đạo rất mạnh hất văng dân làng ra xa chỉ một kích những người bên ngoài đã mất khả năng chiến đấu, nhiều người bị thương.

Dây leo không dừng lại, tiếp tục truy kích, số lượng đang tăng lên, hàng nghìn dây leo như một bầy mãng xà đông đúc, phô trương thanh thế lao tới. Dân làng tuyệt vọng bỏ chạy nhưng tốc độ mỗi người sao có thể so sánh với sinh vật đến từ ngoài hành tinh. Chỉ một tích tắc dây leo lần nữa đã đến sau lưng, những tưởng mạng sống sẽ kết thúc thì một màng xanh xuất hiện.

Hoàng Mộc ở phía sau đoàn người khống chế dải lụa xanh xếp thành tấm khiên bảo vệ, dây leo công kích lên đó phát ra những tiếng lộp bộp không thể xuyên thủng.

Trước đó ở đợt tấn công đầu tiên hắn đã chặn đánh rất nhiều dây leo, chỉ là đoàn người rải rác khiến cho phạm vi dây leo rộng hơn khiên chắn của Hoàng Mộc, có nhiều sợi vượt qua gây nên tình trạng chấn thương. Nay mọi người tụ họp một chỗ khiên chắn có thẻ cản trở toàn bộ dây leo tấn công.

Hoàng Mộc khống chế màn chắn liên tục di động cản trở dây leo lao tới từ nhiều phía, đoàn người được bảo vệ gấp rút tiến vào dãy nhà ẩn nấp.

Đổng Kiếm điều khiển phi kiếm đáp trả, tiến lên trúc cơ đây là lần đầu tiên cậu được tung hết sức mạnh, thanh kiếm bay đi cực nhanh chỉ thấy từng dải sáng lóe lên như ai đó đang dùng mực dạ quang vẽ lên những đường nét sắc lạnh giữa không trung.

Keng keng keng … âm thanh kéo dài, dù cứng cáp như sắt thép nhưng trước phi kiếm dây leo liền bị cắt rời, có điều sau mỗi lần tấn công tốc độ phi kiếm sẽ chậm lại khiến Đổng Kiếm phải vận dụng thêm linh lực.

Đoàn người vừa tiến vào dãy nhà, nhìn lại thấy hàng nghìn dây leo đứt rời, bất giác ngó sang Đổng Kiếm.

-Thật là mạnh mẽ.

Niềm vui chưa được bao lâu, từ những chỗ đứt rời bằng mắt thường có thể thấy dây leo đang mọc trở lại nhanh chóng, chỉ vài nhịp hô hấp qua đi chúng đã khôi phục hình dạng cũ.

Trên trần hang những vang lên âm thanh lộp bộp, vụn gỗ theo đó rơi xuống, giây lát sau ở vị trí trung tâm ngôi làng, âm thanh kẽo kẹt kéo dài cuối cùng hóa thành một tiếng RẦM.

Trần hang được gia cố bằng các lớp gỗ dày bị đục khoét rồi dưới lực lượng đè nén mạnh mẽ gảy đổ xuống làm lộ ra một khoảng trống, ánh mặt trời qua lỗ hổng chiếu sáng ngôi làng, nếu bình thường ánh mặt trời mang theo hy vọng cùng sự sống thì giờ đây như đang gieo dắt nối tuyệt vọng.

Dây leo ùn ùn từ tuồn qua lỗ hổng rồi xếp lại như một chiếc cầu nối giữa trần hang và nền hang, hàng loạt hung thú màu đen tuyền theo đó đi xuống.

Nơi cửa hang vốn rất chắc chắn nay dưới sự tấn công điên cuồng của hai loài hung thú chỉ con trơ ra lớp phòng ngự cuối cùng, hàng trăm dây leo chụm lại rồi đâm mạnh, cánh cửa bỗng đổ nát. Xuất hiện trước mặt Lôi viêm và hai mươi người là những bộ mặt hung tợn, hàm răng lởm chởm cùng rất nhiều dây leo di động.