Earth

Chương 49: Khiêu chiến giới hạn




Trời sắp tối, dù vỏ thuyền có bôi nhựa cây bạch phong cũng không làm cho năm người cảm thấy an toàn, sinh vật biển đa dạng phong phú, ai dám chắc sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế là năm người chèo thuyền đi thăm dò quanh các hòn đảo.

Đằng kia có đảo Bồ Hòn nhìn qua rất thích hợp cho trú ngụ, nhưng hòn đảo khá to, trên đảo lại có hang Sửng Sốt, mọi người không biết trong đó có loài sinh vật nào không. Để chắc chắn đêm nay chúng quyết định neo thuyền tại một vùng nước nông gần đảo, bên dưới có bãi đá chìm.

Kinh nghiệm đi biển chưa nhiều, Lôi Viêm và Đổng Kiếm đành nhảy xuống bãi đá đo khoảng cách an toàn tránh thuyền va vào đá chìm, Hoàng Mộc ở trên điều khiển. Loay hoay mãi cũng đậu được thuyền.

Hai ngày trước khi ra khơi, cả nhóm vào rừng kiếm được khá nhiều thực phẩm chất ở trên thuyền, Ngọc Lan và Minh Nguyệt vào bếp nấu nướng. Một ngày mệt mỏi khiến ăn uống ngon hơn, đến khi mọi thứ hết nhẵn, chúng mới bàn bạc chuyện thăm dò hố sâu.

Với viên đá nhỏ tìm được, chưa thể phát hiện thêm điều gì, qua những lộ tuyết đứt đoạn, không thông suốt có thể đoán viên đá này vỡ ra từ một tảng đá nào đó, nếu có thể tìm đủ các viên rồi ghép lại hoàn chỉnh thì sẽ có cơ hội giải mã bí mật. Cuộc thảo luận hồi lâu mới chấm dứt.

Đêm trên mặt biển, gió thổi lồng lộng, hai chữ lồng lộng cứ như được sinh ra từ gió biển vậy, đứng trước mũi thuyền tóc bay theo gió, thả tầm mắt vào xa xăm, màn đêm vô cùng vô tận phía trước cô đọng tâm hồn mỗi người, an tĩnh.

Hoàng Mộc quay người trở vào boong thuyền, ngồi cùng Đổng Kiếm bên đống lửa, lấy Kỳ Nam ra bắt đầu đẽo gọt, bên kia Đổng Kiếm sắp hoàn thành hai chiếc vòng cổ, Hoàng Mộc thì còn một cái nữa, đêm nay cậu ráng làm cho xong. Mùi hương Kỳ Nam hòa cùng mùi của biển mang đến ý vị riêng.

Đến tận đêm khuy, Đổng Kiếm, Ngọc Lan, Lôi Vêm đã đi ngủ chỉ còn Hoàng Mộc và Minh Nguyệt thức trực. Hoàng Mộc dùng dây xâu chuỗi các bộ phận của chiếc vòng lại với nhau. Hạt cườm giống như trái xoan đâu nhưng kích thước nhỏ hơn nhiều, mặt dây chuyền thì khác, có hình dạng trăng khuyết.

Các hạt cườm được đánh bóng nhẵn, kích thước đều nhau, mặt dây chuyền điêu khắc tinh xảo. Hoàng Mộc cầm dây chuyền, đưa lên trước mặt, ngắm nghía một lúc cảm thấy đã hài lòng liền quay sang Minh Nguyệt mỉm cười:

-Mình làm dây chuyền này cho Nguyệt nè, tặng Nguyệt.

Minh Nguyệt cầm lấy chiếc vòng cổ, miệng cười tươi thích thú:

-Mộc tinh tế nha, còn làm hình mặt trăng khớp với tên mình nữa, hihi.

-kaka, chứ ai xưng là lão bà rồi gọi mình là lão ông nhỉ.

-Ơ hay, đừng có bịa nha, mình gọi Mộc là lão ông nhưng không hề xưng là lão bà nha

-À, hóa ra người đó là Nguyệt, kakaka

-Mộc này ức hiếp người quá đáng

Vừa nói Minh Nguyệt vừa tiến đến đấm túi bụi vào vai Hoàng Mộc, lực đạo rất mạnh mẽ so ra cũng giống với tẩm quất.

Trời sáng, mọi người tỉnh dậy, trên cổ mỗi người đã đeo thêm một chiếc vòng cổ làm bằng Kỳ Nam. Chiếc của Ngọc Lan do Đổng Kiếm chế tạo, mặt dây chuyền có hình giọt nước, còn chiếc của Đổng Kiếm thì có hình cây kiếm. Hoàng Mộc ngoài làm cho Minh Nguyệt ra, còn làm cho cả Lôi Viêm nữa, mặt dây chuyền có hình ngọn lửa. Cậu làm cho bản thân một chiếc, mặt dây có hình dải lụa gấp lại thành chữ S viết kiểu.

Mùi kỳ nam bốc lên khiến cho tâm hồn thư thái, không chỉ thế mỗi người đeo vào trông đẹp trai, xinh gái hơn.

Cả nhóm chèo thuyền đến vị trí cũ, tối qua đã bàn bạc phương thức thám hiểm hố sâu, hôm nay y theo đó thực hiện.

Ngọc Lan đứng bên mạn thuyền, tâm niệm dồn xuống mặt biển, nếu trước đây cô bé chỉ có thể cảm nhận được nước chảy trong một vùng nhỏ ngoài ra không thể khống chế chúng. Thì giờ đây linh lực mạnh hơn xưa, Ngọc Lan đã có thể khống chế chúng, làm được như vậy là do tốc độ liên kết với nước nhanh hơn khiến Ngọc Lan có thể điều khiển nước trước khi nó trôi mất.

Mặt biển bên mạn thuyền bỗng lõm xuống hình thành lòng chảo, lòng chảo này có đường kính khoảng 4m, lòng chảo từ từ chìm xuống nước, dưới nước một quả cầu không khí được hình thành.

Ngọc Lan không có khả năng điều khiển không khí, thứ mà cô bé điều khiển chính là lớp nước bên ngoài quả cầu, nước thực ra rất kín kẽ, lớp nước bên ngoài ngăn cản nước biển tràn vào. Ngọc Lan di chuyển cầu nước đến gần xích neo.

Đổng Kiếm ngậm dây leo nhảy xuống, hai tay đu bám vào xích neo, cậu điều khiển thanh kiếm đi tới chân Ngọc Lan, cô bé bước lên thanh kiếm, một lúc mới giữ được thăng bằng.

Cảm thấy Ngọc Lan đã ổn, Đổng Kiếm bèn đưa thanh kiếm di chuyển vào trong quả cầu dưới biển. Quá trình đi vào khiến nước biển tràn vào, nhưng bị Ngọc Lan mạnh mẽ đẩy ra.

Mỏ neo hôm nay thả ở địa điểm khác hôm qua, Hoàng Mộc tính toán cẩn thận sao cho mỏ neo thả trúng hố, dây neo dài khoảng 200m có thể chạm đến đáy hố sâu.

Hai tay cùng hai chân của Đổng Kiếm ôm lấy dây neo đi xuống, đồng thời điều khiển thanh kiếm mang theo Ngọc Lan lơ lửng trong quả cầu, tốc độ đi xuống rất chậm rãi.

Bên này Ngọc Lan cũng điều khiển quả cầu dịch xuống đáy biển sao cho đồng bộ với tốc độ của Đổng Kiếm.

Nếu như Đổng Kiếm không bám vào xích neo, phản lực từ thanh kiếm sẽ khiến cậu chìm nhanh hơn so với tốc độ của Ngọc Lan, khi đã ra ngoài phạm vi, Đổng Kiếm không thể duy trì cây kiếm lơ lửng trong quả cầu nữa. Đây là lần đầu thử nghiệm nên cần chậm rãi để kiểm chứng khả năng duy trì cầu nước của Ngọc Lan trước từng độ sâu nước biển.

Hoàng Mộc ngậm dây leo còn lại, tay mang theo dây thừng, lặn xung quanh Ngọc Lan và Đổng Kiếm, mục đích là đề phòng sinh vật biển tấn công hai người.

Ba người duy trì đội hình đi xuống, áp lực càng ngày càng tăng, Ngọc Lan vẫn giữ vững được quả cầu, cô bé không cảm thấy nặng nề như dự tính, có vẻ như nước biển ưu ái hơn cho Ngọc Lan vậy.

Ba người thuận lợi đi xuống đáy hố, quả cầu nước chạm vào đáy, liền biến đổi hình dạng thành bán cầu, thể tích vẫn không đổi.

Hoàng Mộc và Đổng Kiếm tiến vào trong quả cầu, tháo dây leo ở miệng ra, hít thở bình thường.

Ngọc Lan vui mừng hô to

- Chúng ta thành công rồi.

Hoàng Mộc hỏi lại:

Áp lực nước tác động vào quả cầu rất lớn, Lan có sao không.

-Mình không sao, giống như nước biển ngoài kia yêu thích mình vậy, áp lực tác dụng vào không lớn như tưởng tượng.

-Vậy thì hay rồi.

Ba người dịch chuyển cùng khối bán cầu đến vị trí đã đào hôm qua, khối bán cầu bao trùm lấy vị trí đó. Trong khoảng không gian nhỏ bé giữa biển khơi mênh mông này, ba người có thể tự do hoạt động. Ngọc Lan cũng không cần ngoi lên để nạp dưỡng khí cho quả cầu, bởi nơi tay cô bé đang cầm một đoạn dây leo, không khí từ phía trên có thể lưu thông xuống đây thông qua dây leo này. Vốn dây leo không đủ độ dài kéo xuống đáy hố nên Hoàng Mộc quyết định cắt dây leo của mình đi 20 m rồi nối với dây leo của Đổng Kiếm.

Thay đổi phương thức làm việc khiến cho hiệu quả tăng vọt so với hôm qua.

Lôi Viêm và Minh Nguyệt ở trên thuyền đã hơn một tiếng mà chưa thấy ai lên, rất lo lắng, không biết dưới kia có xảy ra chuyện gì không. Bỗng dây thừng bên mạn thuyền động đậy, hai người vui vẻ hẳn lên, chạy đến cầm dây thừng ra sức kéo. Tối hôm qua cả nhóm đã bàn nếu như tìm được nhiều hòn đá thần bí sẽ bỏ vào bọc rồi buộc vào dây thừng, người trên thuyền thấy dây thừng động đậy thì kéo lên.

Bọc vải trồi lên mặt nước, Lôi Viêm xách nó lên rồi đổ xuống boong thuyền, hai người sửng sốt trước số lượng, phải đến 15 viên.

-Không ngờ dưới kia làm ăn tốt thế, mình tò mò muốn xuống xem thế nào. Lôi Viêm nói.

-Mình cũng vậy. Minh Nguyệt đáp.

Sau một hồi trải nghiệm cảm giác ở trong quả cầu, Hoàng Mộc bước ra khỏi nó, thực hiện lại phương thức hôm qua, đào bùn dưới áp lực nước to lớn. Cậu nói với Đổng Kiếm và Ngọc Lan là muốn mượn áp lực nơi này để rèn luyện thể chất.

Sức cản của nước, cộng với áp lực to lớn đè nén đến từ mọi hướng, Hoàng Mộc vẫn cắn răng chống chịu, từng nhát xẻng xúc bùn chậm chạp đâm xuống, kéo lên. Cơ thể cậu dần thích nghi với hoàn cảnh, tốc độ theo đó dần tăng lên.

Sức lực cơ bắp cùng linh lực vận chuyển đến cực hạn, kiên trì được 5 phút, cậu quay trở lại chỗ Ngọc Lan, thở hồng hộc, lấy từ trong túi quần ra một lọ uất hương đan, cùng vài nhánh cây Xuyên Thiết bỏ vào mồm nhai nuốt. Sau vài phút nghỉ ngơi câu quay lại tiếp tục tập luyện. Phương pháp tập luyện cực đoan, khiêu chiến giới hạn này của Hoàng Mộc không biết sẽ đem lại kết quả như thế nào.

Đến trưa cả nhóm trồi lên theo phương thức như khi đi xuống. Lôi Viêm thấy đồng bạn đi lên vui mừng tiến đến hỏi thăm rối rít, có vẻ cậu cũng rất muốn tham quan đáy biển.

Ngọc Lan chiều lòng thuật lại những việc xảy ra dưới đó. Lôi Viêm nghe xong càng hứng thú thêm, đòi đi cho bằng được, dù sao khi xuống đến đáy vẫn còn thừa một dây leo, nên cả nhóm quyết định sẽ để Lôi Viêm xuống cùng còn Minh Nguyệt thì không được, bởi cần một người coi thuyền.